*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nhìn thấy Quý Quận Tuyết, Cảnh Đức Chính ngạc nhiên tới há hốc miệng ra.
Hóa ra tên nhóc chết tiệt này vẫn luôn nghe trộm bọn họ nói chuyện
“Cảnh Triệt! Con nghe cha nói, con cứ rút đơn kiện đi trước đã rồi cha sẽ suy nghĩ thêm về chuyện của các con.” Thấy con trai mình định đi, Cảnh Đức Chính vội vàng gọi cảnh Triệt lại
Cảnh Triệt vẫn không dừng lại, anh ta kéo Quý Quân Tuyết ra ngoài, đồng thời thản nhiên nói: “Lúc nào cho đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng con thì con mới rút đơn kiện
Thời gian có hạn, chỉ còn có nửa tháng nữa là mở phiên tòa rồi, cha cứ suy nghĩ kỳ đi.”
Bỏ lại lời này, Cảnh Triệt dứt khoát đi thẳng...
Lúc Cảnh Triệt và Quý Quân Tuyết về đến nhà trời đã3tối mịt
Bọn họ đều chưa ăn tối
Vừa vào nhà, Quý Quân Tuyết không nói gì, chỉ trầm mặc thay giày rồi đi lên tầng
Cảnh Triệt dùng điện thoại đặt thức ăn trên mạng rồi mới đi lên tầng tìm Quý Quân Tuyết
Anh ta đẩy cửa phòng ngủ ra thì thấy trong phòng không một bóng người, đèn cũng không bật, chỉ thấy ánh sáng màu cam xuyên qua lớp kính mờ ở nhà vệ sinh và tiếng nước chảy
“..” Cảnh Triệt do dự hai giây rồi ẩn công tắc đèn ở trên tường, trong chớp mắt, cả gian phòng sáng bừng lên
Anh ta đi vào phòng ngủ rồi đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Cảnh Triệt nhẹ nhàng vặn mở cửa nhà vệ sinh thì thấy Quý Quân Tuyết đang đứng dưới vòi hoa sen ở trong gian tắm được phân cách bằng vách kính
Sống lưng cong hình0chữ S đầy gợi cảm của cậu lộ ra toàn bộ trước mặt Cảnh Triệt không còn sót gì
Từng giọt, từng giọt nước lăn trên da thịt trơn bóng của cậu, chảy xuống dưới
Trên sống lưng của Quý Quân Tuyết có mấy chỗ thâm tím giống như vết máu bầm.
Nhìn những vết ấy, Cảnh Triệt chợt thấy đau lòng
Những vết này là do cha của anh ta gây ra? Cha của anh ta đã ra tay đánh cậu sao?
Cơn tức giận trong người Cảnh Triệt bùng lên
Anh ta đóng cửa nhà vệ sinh lại rồi đi tới trước vách kính của gian tắm, nhìn Quý Quân Tuyết đang đứng dưới vòi hoa sen
Gương mặt tuấn tú của cậu đang được nước gột rửa nhưng vì ngột ngạt và đau khổ trong lòng nên vẫn không dám mở mắt ra.
Mãi tới tận khi Cảnh Triệt mở cửa kính5ra, Quý Quân Tuyết mới nhận ra có người đi vào nhà vệ sinh, cậu hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại
Cảnh Triệt vẫn mặc áo sơ mi, quần tây, đi chân trần, ôm chặt lấy Quý Quân Tuyết từ phía sau
Dòng nước ấm áp xối ướt quần áo của anh ta, làm quần áo của anh ta dính sát vào người
Cảnh Triệt đau lòng hôn lên vết máu bầm trên gáy, sau vai, trên cổ của Quý Quân Tuyết..
“Sau này, anh sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa đâu
Tại anh không tốt, anh không nên để em ở nhà một mình.” “...”Nghe vậy, Quý Quân Tuyết chợt đỏ bừng cả mắt, những ấm ức trong lòng nhất thời bộc phát hết ra
Cậu từ từ xoay người lại, đôi mắt mịt mờ nhìn Cảnh Triệt
“Anh Cảnh Triệt, có phải chúng ta ở bên4nhau sẽ gây ra rất nhiều phiền phức và đau khổ cho người khác không...” Quý Quân Tuyết còn chưa nói hết thì Cảnh Triệt đã đưa bàn tay ẩm ướt của mình lên che miệng của cậu lại
“Không cho em nói những lời như vậy!” Cảnh Triệt ra lệnh, sau đó từ từ buông miệng của Quý Quân Tuyết ra, vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm cậu
Anh ta ghé vào bên tai cậu, lại nhỏ giọng ra lệnh với vẻ cảnh cáo: “Không cho phép em nói như vậy nữa, có nghe thấy không? Chúng ta không hề làm gì sai cả.” “..”Quý Quân Tuyết cảm nhận được cả người Cảnh Triệt đang khẽ run rẩy
Cảnh Triệt đang sợ sao? Sợ rằng cậu sẽ rời đi? Quý Quân Tuyết nâng tay lên, ôm lấy cảnh Triệt, dựa đầu lên bả vai của anh ta, một9giọt nước từ khóe mắt rơi xuống
Có Cảnh Triệt ở bên thì tất cả những ấm ức đều biến mất cả
Cảnh Triệt cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, nụ hôn đầy triền miên và bất an
Trong phòng tắm nóng hổi, bọn họ cứ để cho dòng nước nóng làm ướt đẫm cơ thể mình mà hòa vào nhau như keo với sơn...