*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Triệt quay đầu lại nhìn Quý Quân Tuyết
“Em đói quá, anh có thể làm món gì đó cho em không?” “Không phải em nói rằng đã ăn cơm rồi sao?” Cảnh Triệt ngỡ ngàng
“...” Quý Quân Tuyết đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình nói dối
Sắc mặt Cảnh Triệt trầm xuống: “Em căn bản không ăn cơm có phải không?”
cảnh Triệt tức giận đến mức kéo Quý Quân Tuyết đến bên giường rồi ngồi xuống.
“Em ngồi đây chờ, anh đi làm cho em!” Nói xong, Cảnh Triệt sải bước xuống dưới tầng
Nhìn Cảnh Triệt gấp gáp như vậy, trong lòng Quý Quân Tuyết lại có một chút vui mừng
Xem ra anh Cảnh Triệt vẫn quan tâm đến cậu, bằng không tại3sao lại khẩn trương khi thấy cậu chưa ăn cơm như vậy? Quý Quân Tuyết đứng dậy, tiến lên nhặt bông tai trên mặt đất, đi đến trước ngăn tủ, kéo ra và bỏ vào đó
Sau đó, cậu ngồi ở trước bàn máy tính, tiếp tục làm bài tập...
Ngày hôm sau, Cảnh Triệt cố ý đến công ty muộn, đưa Quý Quân Tuyết đến trường học rồi mới lái xe đi công ty.
Lúc đó, trung tâm thương mại cũng mở cửa, Cảnh Triệt thuận tiện đi mua cặp di động đối.
Một cái là anh ta dùng, một cái thì buổi tối đưa cho Quý Quân Tuyết.
Quý Quân Tuyết vẫn dùng chiếc di động cũ ấy, chưa bao giờ thấy cậu thay lần nào
Cảnh Triệt tới công0ty, giữa trưa, Cung Tư Vũ lại đến công ty của Cảnh Triệt.
Có lẽ trải qua ngày hôm qua, anh ta đã khá quen nên không quá bài xích, chung quy vẫn còn hơn là nếu lại có một người khác tới, anh ta lại phải ứng phó.
Giống như ngày hôm qua, Cảnh Triệt làm việc, Cung Tư Vũ ngồi ở đây đủ năm giờ
Lúc đang làm việc, Cảnh Triệt dường như nghĩ tới điều gì, ngừng gõ bàn phím lại, chuyển mắt nhìn Cung Tư Vũ đang ngồi trên sofa chơi di động, lạnh nhạt hỏi: “Ngày hôm qua là cô gọi điện thoại đến nhà của tôi hỏi về bông tai?” “...” Cung Tư Vũ đang chơi di động, dòng suy nghĩ bị kéo5lại, ngỡ ngàng nhìn Cảnh Triệt rồi gật đầu.
“Đúng vậy, là chú Cảnh nói anh hẳn là nhìn thấy bông tai của tôi, chú ấy nói nhìn thấy anh nhặt được
Cho nên tôi mới gọi điện thoại.” “...” Cảnh Triệt lạnh mặt, mím môi
Xem ra cha cố ý làm, không trách được Cung Tư Vũ
Trong lòng Cung Tư Vũ cực kỳ bồn chồn, tuy rằng quả thật là chú Cảnh Đức Chính nói cho cô ta số điện thoại của Cảnh Triệt, những biện pháp này là chính cô ta nghĩ ra, bông tai là chú Cảnh lặng lẽ hỗ trợ bỏ vào trong túi áo Cảnh Triệt.
“Cô còn nói gì với cậu ấy?” Tối hôm qua anh ta đã cảm thấy Quý Quân Tuyết hơi4lạ, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ.
Anh ta ở bên cạnh giả vờ ngủ, Quý Quân Tuyết lại quay về phía anh ta, lúc thì sờ lông mi của anh ta, lúc thì sờ môi của anh ta, thậm chí hôn trộm anh ta, dụi vào lòng anh ta mà ôm chặt, dường như sợ anh ta biến mất vậy.
Anh ta mở mắt ra phối hợp ôm Quý Quân Tuyết vào lòng, hôn cậu, hai tay khiêu khích trêu chọc cậu.
Nhưng không ngờ cậu ngoài ngượng ngùng như thường ngày ra, còn can đảm chủ động đáp lại anh ta
Nếu là ngày thường, Quý Quân Tuyết sẽ bị động, anh ta giữ thể chủ động
“Tôi không nói gì cả, cậu ấy hỏi tôi là9ai, tôi nói là bạn bè, cũng không vạch trần chuyện của các anh, tôi nghĩ có thể cậu ấy sẽ thẹn thùng cho nên mới nói cậu ấy là em trai anh.”