*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hay là thôi đi, vốn dĩ tôi đến đây để xem anh ấy có làm loạn ở bên ngoài hay không
Hôm nay anh ấy hẹn tôi mà tôi không đồng ý, giờ nhìn thấy tôi thì tôi biết nói thế nào?” Nghe vậy, cô bạn gái kia sầm mặt xuống, hai tay chống nạnh
“Tôi hết lần này đến lần khác giúp cô còn không phải vì có thể quen biết một người có tiếng tăm như Cảnh Triệt sao
Đây là cơ hội tốt như thế mà cô không chịu giúp tôi, rốt cuộc cô có phải là vị hôn thê của anh ta không thể: Nếu anh ta biết cô ở đây thì đã sao? Cô không giúp tôi thì lần sau sao tôi có thể giúp cô được?”
“...” Quý Quân Mỹ bị cô bạn kia nói mà sắc mặt vô cùng lúng túng.
“Xem ra địa vị3của vị hôn thê là cô trong lòng Cảnh Triệt cũng chẳng ra sao nhỉ, Cô không đi thì thôi đi, tự tôi đi!”
Nói rồi cô bạn gái đó bỏ lại Quý Quân Mỹ, nhanh chân đi về phía Cảnh Triệt
Cô ta thuận thể cầm một ly sâm banh trên khay của phục vụ rồi đi tới đứng trước mặt Cảnh Triệt
“Cảnh tổng! Chào ngài, tôi là Mạn Ngọc, bạn tốt của vị hôn thê của ngài
Có thể ngài không biết tôi nhưng tôi thường nghe vị hôn thê của ngài kể về ngài.” Người phụ nữ đó hào phóng nở nụ cười tao nhã với Cảnh Triệt.
Chờ tới khi cô ta nói xong, Cảnh Triệt mới thờ ơ mà lạnh nhạt đưa mắt nhìn người phụ nữ ở trước mặt
Vừa rồi anh ta thấy cô gái này đi cùng với Quý Quân Mỹ
Mắt anh ta nhướng0lên.
“Cá chình?*
(*) Từ 8kmàn vù: Mạn Ngọc phát âm là, và từ đó đã manyú: cá chình phát âm hơi giống nhau
Cảnh Triệt cố ý xuyên tạc tên của người khác làm Quý Quân Tuyết đứng bên cạnh muốn cười nhưng chỉ có thể mím môi kiềm chế.
“...” Mạn Ngọc lúng túng tới mức khóe miệng giật giật, sửa lời: “Cảnh tổng thật biết nói đùa, tôi tên là Mạn Ngọc, là bạn tốt của vị hôn thê của ngài.”
Nghe vậy, Cảnh Triệt cười khẩy một tiếng
“Vị hôn thế? Cô có nhầm không? Từ ngày Quý Quân Mỹ rời đi thì cô ta đã không còn là vị hôn thê của tôi nữa.”
“...” Vẻ mặt Mạn Ngọc cứng đờ lại, ngơ ngác.
“Không phải Quý Quân Mỹ nói ngài đã tha thứ cho cô ta, chuẩn bị kết hôn lại một lần nữa hay sao?” Nghe vậy, Cảnh5Triệt liếc nhìn Quý Quân Mỹ ở cách đó không xa đang hận không thể trốn đi mất
“Loại phụ nữ này có tặng cho người khác thì cũng không có ai muốn, cô thấy cảnh Triệt tôi sẽ dùng chiếc giày rách mà người khác đã dùng qua sao?” cảnh Triệt cố ý cao giọng để Quý Quân Mỹ cũng nghe thấy
Giọng Cảnh Triệt cao hơn mấy phần làm cho mọi người chú ý, họ lũ lượt nhìn về phía cảnh Triệt, sau đó nhìn theo tầm mắt của Cảnh Triệt để nhìn Quý Quân Mỹ
Những người ở hiện trường khẽ hô một tiếng
“Này, đây không phải là vị hôn thê đã chạy trốn trước kia của Cảnh tổng à? Sao cô ta cũng ở đây vậy?” “Cô ta mà cũng xứng tới chỗ như này sao?” “Chắc là Cảnh tổng không muốn cô ta nữa nên4cô ta định dây dưa không buông đây mà.” “...” Trong nháy mắt Quý Quân Mỹ đã trở thành tiêu điểm, khi nghe thấy những lời đồn đại ở xung quanh đang bàn luận về chuyện của cô ta, Quý Quân Mỹ bị người ta sỉ nhục như thể không đáng một đồng, cô ta hận không thể tìm một cái động để chui vào.
Cô ta xấu hổ, thẹn quá hóa giận, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta biết, thằng em trai tốt của cô ta lại nói lung tung, nếu không một người ga lăng như Cảnh Triệt sao có thể nhục nhã cô ta như vậy chứ? “...”Quý Quân Tuyết đang đứng cạnh Cảnh Triệt hơi kéo kéo góc áo của anh ta một cái
Cảnh Triệt biết Quý Quân Tuyết không đành lòng khi Quý Quân Mỹ bị sỉ nhục Nhưng anh ta9hiểu rõ, vừa rồi anh ta không ở đó, Quân Tuyết nhà bọn họ nhất định đã bị Quý Quân Mỹ bắt nạt
Anh ta sẽ không làm gì Quý Quân Mỹ, nhưng chuyện nhục nhã này anh ta nhất định phải đòi lại.