*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3��Chúng tôi làm gì? Nói chuyện mà cũng phạm pháp à? Tuổi còn nhỏ mà dám kiện bọn tôi à, có nghiêm trọng quá không vậy.”
“Các cô các bác ăn không nói có, buông những lời sỉ nhục đó chính là phạm pháp
Tốt nhất nên...”
“Xí! Không làm thì còn sợ gì chúng tôi nói, đi mua đồ ăn đây!”
Có bà bác bề ngoài thì ngang ngạnh nhưng trong lòng thật sự đã sợ rồi
Dù sao vừa nhìn đã thấy đối phương, bà ta đã biết là người có lai lịch, nhỡ đâu thật sự bị kiện phải bồi thường tiền hoặc là bị tạm giam thì sao
Phải mau tìm cớ chuồn đi thôi!
“Đúng vậy! Tôi cũng phải đưa đứa cháu trai nhà tôi đi học thôi!”
Đám bà cô xung quanh lập tức giải tán
Tài xế đưa mắt nhìn về phía mẹ của Tiểu Tiểu,2dịu dàng nhắc nhở: “Mẹ Tiểu Tiểu, cô mau đi làm đi, thiếu gia nhà tôi sẽ đưa Tiểu Tiểu đi, cô cứ yên tâm.”
Mẹ Tiểu Tiểu cười khách sáo rồi gật đầu
“Làm phiền mọi người rồi!” Nói rồi mẹ Tiểu Tiểu đi về phía chỗ đỗ xe, đẩy chiếc xe điện...
“Anh Lục à, cảm ơn anh nhé!”
Lâm Tiểu Tiểu ngồi trên xe tuy không biết ngày mai đám bà cô kia liệu có tiếp tục nói xấu bé và mẹ hay không, nhưng bé có thể nhìn ra được, những bà cô kia thật sự sợ anh Lục
Anh Lục giống như hiệp sĩ heo anh dũng, đẹp trai thình lình xuất hiện trong phim hoạt hình vậy
Đại Đâu Đâu nhìn Lâm Tiểu Tiểu mà nở nụ cười, xoa cái đầu nhỏ của bé.
“Không cần phải cảm ơn anh, sau này có chuyện gì7cứ nói với anh.”
“Em thật có phúc đó
Anh trai chị từ trước tới nay chưa từng cười với người khác đâu.” Tiểu Đâu Đâu bĩu môi, ghen tỵ nói
“...” Lâm Tiểu Tiểu hơi ngơ ngác, hiểu mà như không hiểu.
“Anh Lục không thích cười sao? Nhưng anh Lục cười lên trông rất đẹp mà.”
Lâm Tiểu Tiểu không hề nịnh nọt mà vô cùng chân thành, mà chính loại chân thành này lại làm Đại Đâu Đâu hài lòng mà nhướng mày
Dọc đường, vì tính cách của Lâm Tiểu Tiểu có hơi e dè, dù sao bé không ngồi trên xe nhà mình nên không hề thoải mái như đang ở nhà giống Tiểu Đâu Đâu
Tiểu Đâu Đâu cứ nhích tới nhích lui trên xe, thỉnh thoảng còn làm nũng với Đại Đâu Đâu, nói về những chuyện ở trường học.
Dọc đường, Lâm Tiểu Tiểu9nói cực nhỏ, dáng vẻ của bé cũng rất ngoan ngoãn, ngồi im không hề nhúc nhích, chỉ nghe Tiểu Đâu Đâu nói chuyện, có vài cậu bé cũng không hiểu có ý nghĩa gì.
Có thể vì bé quá lâu không nói tiếng nào nên Đại Đâu Đâu đột nhiên lấy hai viên kẹo hoa quả từ trong túi ra, đưa một viên cho Tiểu Đâu Đâu và một viên cho Lâm Tiểu Tiểu ở trước mặt.
Lâm Tiểu Tiểu nhìn viên kẹo hoa quả đẹp đẽ nằm trong tay Đại Đâu Đâu vài giây, hơi ngượng ngùng, đỏ mặt, lắc đầu một cái.
Mẹ đã dạy bé, không thể nhận ân huệ của người khác mà không có quà đáp lại
Nhìn dáng vẻ tha thiết nhìn của Lâm Tiểu Tiểu, rõ ràng bé rất thích nhưng lại ngại ngùng mà từ chối
Đâu có đứa nhỏ5nào không thích kẹo hoa quả vừa ngon vừa đẹp như vậy chứ
Đại Đâu Đâu cứ thể xé vỏ, đưa tới bên miệng Lâm Tiểu Tiểu rồi nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé
Khi đầu ngón tay chạm tới cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, hồng hồng của Lâm Tiểu Tiểu, đã thế còn rất đầy đặn, khi chạm vào rất thoải mái, Đại Đâu Đâu thấy không nỡ bỏ ra, nhóc thuận thế vuốt một cái trên khuôn mặt của cô bé rồi mới rời tay đi.