Tờ mờ sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, nếu giờ Trái Đất thì có lẽ là tầm 5 giờ sáng, Ngọc Dung và Kim Hậu nhanh chóng lên đường. Mặc dù trời còn rất sớm, nhưng cũng có vô số người tụ tập lại với nhau.
"Ê. Hôm qua có chuyện gì vậy hả??"
"Tôi nghe nói là bên phía Đế Đô có ai đó bị ám sát."
"Ghê vậy?? Vậy có bắt được thủ phạm chưa??"
"Chưa. Hôm qua có một đám người đuổi tới đây. Họ đang tìm kiếm."
"Nhưng mà tôi nghe được may mắn vị kia bị ám sát thất bại, chỉ bị thương nặng, với thế lực của vị kia thì chắc không có sao cả."
"Ồ may thật đấy. Nếu người nọ mà chết thì thị trấn nhỏ của chúng ta dễ bị người ta quật hết cả lên, rồi lấy gì làm ăn sinh sống ở đây."
...
Ngọc Dung và Kim Hậu hai người nghe được, nhìn nhau. Trong ánh mắt của Ngọc Dung thì hiếu kỳ, còn Kim Hậu thì lại cảnh giác và cẩn thận.
"Cô đừng có tò mò. Người ta là thích khách giết người không gớm tay. Đụng vào mất đi cái mạng thì Tiểu Dương ở nhà tính sao??" - Kim Hậu liền chặn đầu không để Ngọc Dung thốt ra một lời nào cả.
"Ừ... Tôi biết rồi." - Ngọc Dung liền sực tỉnh lại. Lúc này, nhiệm vụ ưu tiên là tới Đế Đô sớm nhất có thể.
Hai người nhanh chóng tìm hỏi ông bác Tề Tương ở nhà trọ dành cho phu xe. Vì đây là một ngành dịch vụ kiếm cũng khá là nhiều tiền, người phu xe cũng có đãi ngộ rất tốt, nhất là người có thâm niên, đủ để nuôi sống cả gia đình.
Sau khi thông báo xong, ông bác Tề Tương cùng hai người lên xe ngựa, tiến về Đế Đô.
Đi được một quãng đường thì họ liền thấy một tốp người đứng chặn đường. Thân đám người này đều mặc võ phục, dáng vẻ uy nghiêm. Sau khi để họ xem xét bên trong chiếc xe, ba người Kim Hậu được phép đi.
Sau khi đi được một quãng đường khá xa, hơn 2, 3 tiếng đồng hồ, bọn họ liền nghỉ chân một chút. Chỉ là mọi người lúc này đều đã đói. Kim Hậu thì dặn dò Ngọc Dung vài câu rồi đi vào rừng bắt một ít thứ về. Dù sao thiên nhiên hoang dã bình thường cũng là nơi đầy rẫy thức ăn.
Sau khi bắt được ba con gà rừng, Kim Hậu đang tính quay về thì bỗng âm thanh chát chúa của tiếng kim loại vang vào nhau cất lên ở gần đó. Hắn liền bỏ chạy, dù sao cũng không phải việc của mình, xen vào đi mất cái mạng nhỏ thì khổ lắm.
"Ai cho ngươi chạy?? Cơ hội nhìn thấy trận chiến của cường giả trước mắt mà không chịu xem thì đúng là phí của trời. Mặc dù tầng lớp này đối với ta chẳng là gì, nhưng với ngươi thì có lợi ích rất lớn." - Bạch lão liền cười nói. - "Yên tâm. Có ta ở đây ngươi tha hồ mà xem."
Bạch lão đã nói như vậy nên Kim Hậu cũng đành phải đi xem. Nhẹ nhàng di chuyển qua những cành cây cao. Cuối cùng, hắn núp ở một góc, nơi các tán lá che đậy hắn. Bạch lão khẽ vươn tay một cái, lặng yên bế tức. Khẽ đưa mắt nhìn xuống bãi đất nơi các cây bị đốn ngã, tạo thành một mảnh đất nhỏ.
Ở dưới chỗ đó, có 5 thân ảnh, 4 người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh, trên ngực đính một chiếc huy hiệu ngôi sao năm cánh, bên trong mơ hồ khắc một cái gì đó, 1 phụ nữ thân mặc bộ trường bào màu hồng dành cho nữ.
Có điều 5 người này đang cầm kiếm, trên mũi kiếm vẫn còn dính máu tươi. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước, tràn đầy vẻ khinh thị và coi thường.
Phía xa xa, một thân ảnh mặc hắc bào che kín đầu, trên mặt đeo mặt nạ che đi phần miệng, lộ ra đôi mắt sắc sảo màu đỏ đầy yêu dị, ánh mắt nhìn về phía 5 người kia.
Mặc dù trên cơ thể đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, hắc bào cũng bị rách tả tơi, thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng hắc bào nhân này vẫn bình tĩnh đến lạ thường.
"Dùng tinh thần lực của ngươi mà xem xét." - Bạch lão liền lên tiếng hỏi Kim Hậu. Hắn muốn Kim Hậu phân tích trận chiến này. - "Ngươi thấy thế nào??"
"Theo con thấy thì hắc bào nhân kia đang nguy hiểm. Nhưng có thể sẽ không tới nỗi mất mạng. Có lẽ, hắc bào nhân kia còn tuyệt chiêu gì đó. Vì hắn trông rất bình tĩnh. Bên kia lực chiến đấu vẫn còn, năm người vô khuyết, thế nhưng đang có tâm lý chủ quan. Con đoán là năm ăn, năm thua." - Kim Hậu suy xét một hồi liền nói ra.
"Phán đoán tốt đấy. Nhưng tốt nhất là ngươi vẫn cứ phải quan sát cho kỹ vào. Đó là cảnh giới sắp tới ngươi phải đạt đấy, Hóa Nguyên Cảnh." - Bạch lão một bên nhàn nhạt nói ra.
Lúc này, ở dưới kia, 5 người nọ liền xông lên bao vây hắc bào nhân lại, tạo thành một thế trận công thủ toàn diện, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắc bào nhân. Bọn họ liền tục tung ra từng chiêu thức, đồng thời phối hợp nhịp nhàng với nhau tạo thành một thế trận liên miên không dứt, tựa sóng biển vỗ bờ, hết lớp này, lớp khác lại tới.
Đối diện với thế trận này, kiếm trong tay của hắc bào nhân uyển chuyển, nhẹ nhàng đón đỡ vô cùng chuẩn xác, thân pháp nhanh nhẹn giúp cho hắc bào nhân thoát được từng đòn tấn công.
"Đó không phải là Tiêu Dao Du Kiếm kỹ sao??" - Kim Hậu giật mình thốt lên. "Cảnh giới thứ hai của Tiêu Dao Du Kiếm kỹ – Tiêu Diêu Tự Tại."
Kim Hậu từ lúc tu luyện Tiêu Dao Du Kiếm kỹ tới nay luôn chỉ nằm ở mức Du sơn ngoạn thủy. Hắn rất muốn tiến tới một bước trong bộ kiếm kỹ này nhưng lại không thể nào đạt tới.
"Ngươi sai rồi. Tiêu Dao Du Kiếm kỹ của ngươi không phải mặt hàng vỉa hè, cho nên làm sao mà xuất hiện ở đây được. Chỉ là một bộ kiếm kỹ huyền giai chuyên về phòng ngự, nhưng cũng có chút nét đặc trưng của huyền ảo của Tiêu Dao Du Kiếm kỹ, vì vậy ngươi mới nhầm lẫn." - Bạch lão liền nói ra. - "Quan trọng hơn, ngươi biết gì về sát thủ??"
"Sát thủ là một thích khách đoạt mạng trong một chiêu, chuyên về ẩn thân, tiếp cận rồi hạ sát đối phương??" - Kim Hậu lơ mơ nói.
"Đúng. Vậy một sát thủ có thiên về cận chiến không??" - Bạch lão liền hỏi tiếp.
"Theo con đoán là không. Là sát thủ thì phải hạ được đối phương ở chiêu đầu tiên. Mất tiên cơ, sát thủ sẽ chết." - Kim Hậu liền nói.
"Đúng. Nhưng trên đời này, chuyện gì cũng sẽ có. Ngươi hãy quan sát đi. Trận chiến sắp ngã ngũ rồi." - Bạch lão cười hài lòng.
Năm người kia sau khi bao vây hắc bào nhân mà lại không làm được gì đối phương, liền trở nên nôn nóng, ra tay càng lúc càng mạnh, càng nhanh, càng lơ là phòng thủ.
Lúc này, hắc bào nhân liền xoay người, kiếm trên tay phát sáng, hắn chém một nhát xuống đất, hất tung cát lên tạo thành bụi. Năm người kia bất ngờ, lại ở cự ly gần nên bụi bay vào mắt, lập tức muốn lùi lại.
Tuy nhiên hắc bào nhân không hề do dự, kiếm trong tay lại một lần phát sáng, hắn sử dụng chiêu thức mạnh nhất của hắn, một con át chủ bài. Chỉ thấy kiếm hắn lóe lên, thân ảnh tiêu thất, nhẹ nhàng giết chết năm người kia.
"AH!!!"
Nhìn chiến trường ở dưới lúc này chỉ còn thân ảnh hắc bào nhân khẽ gục xuống, kiếm cắm xuống đất, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, vết thương trên người tét ra, máu lại tiếp tục chảy. Hiển nhiên tình trạng của hắc bào nhân này vô cùng yếu ớt. Nếu như bây giờ mà có kẻ địch tới nữa thì hắn cũng không còn sức mà để chống cự.
"Thật... thật đáng sợ." - Kim Hậu ngồi ở phía xa cũng bị kình khí của chiêu này làm cho sợ hãi than thở. - "Kiếm kỹ thật mạnh mẽ. Lấy một địch năm, giết toàn bộ. Uy lực thế này chắc đã đạt tới Huyền Giai cao cấp, thậm chí là Địa Giai sơ cấp."
"Sát thủ một khi bị phát hiện sẽ mất tiên cơ. Nhưng nếu sát thủ dày dặn kinh nghiệm thì vẫn có thể chống chọi được, trong lúc đó tìm kiếm sơ hở và thời cơ chuẩn xác, biến cuộc chiến đối đầu trở lại thành một vụ ám sát. Đó là những gì ngươi thấy lúc nãy." - Bạch lão liền nói ra. - "Ngươi đã quan sát được những gì nói ta nghe coi nào."
"Dạ. Đầu tiên là con hiểu được cảnh giới Tiêu Diêu Tự Tại rồi. Bộ Tiêu Dao Du Kiếm kỹ là một bộ kiếm kỹ... quần công. Con không thể tưởng tượng được cảnh tượng một người một thân một mình, đơn độc chống cả thế giới này ra làm sao. Nếu không thì làm sao mà bộ Tiêu Dao Du Kiếm kỹ này ra đời được." - Kim Hậu than thở, hắn cũng có chút nể phục với người sáng tác ra bộ kiếm kỹ này. - "Thứ hai là con thấy lực sát thương của Hóa Nguyên Cảnh so với Đấu Nguyên Cảnh của Lưu Tuân khác xa. Con cảm giác như là đấu khí của người nọ có vẻ thực chất hơn."
"Đúng. Hóa Nguyên Cảnh quan trọng nằm ở chữ Hóa. Pháp sư là hóa hình ma lực, còn võ giả đơn giản là hóa khí thành thực. Hiểu được mấu chốt ta bắt ngươi xem trận chiến này chứ." - Bạch lão cười rạng rỡ. Lão mừng vì Kim Hậu lĩnh ngộ được thứ cần thiết.
Lúc này hai thầy trò đang hảo hảo bàn luận thì hắc bào nhân ở dưới liền gục ngã xuống, triệt để bất tỉnh.