Sau khi rời khỏi Lâm Sơn Trấn, Kim Hậu cùng Hỏa Nhi liền quay về sơn cốc trong ma thú rừng rậm. Trời lúc này cũng gần tối.
Hắn lại bắt đầu nấu bữa tối chuẩn bị. Ăn tối xong xuôi, ba người Kim Hậu quay quần bên đống lửa. Hỏa Nhi thì nhắm mắt ngủ say, Kim Hậu thì đưa mắt nhìn lên trời ngắm sao, Bạch Lão thì nhắm mắt dưỡng thần.
Nghĩ tới khoảng thời gian sắp tới, Kim Hậu khẽ thở dài, đưa mắt nhìn quanh sơn cốc này.
Trong mắt hắn dần hiện rõ lên từng hình ảnh đã trải qua trong mấy tháng gần đây. Lần đầu giết người, gia nhập dong binh đoàn của ông chú Lục Khai Sơn, đối chiến Hắc Mao Hùng, gặp gỡ Ngọc Dung, bị đuổi giết, chạy trốn, phản kích rồi cuối cùng lọt vào cái sơn cốc này.
Rồi lại trong sơn cốc này điên cuồng tu luyện, ngày ăn đắng, đêm nuốt cay. Tiếp đó lại chứng kiến trận chiến của hai ma thú tứ giai, gặp gỡ Hỏa Nhi, rất nhiều chuyện khác cho đến khi giải quyết được ân oán với Lang Hổ dong binh đoàn.
"Này Hậu. Ngươi đang hoài niệm sao??" - Bạch Lão mở mắt, nhìn vào đồ đệ của mình, khẽ hỏi.
"Con cũng chỉ cảm thán thôi." - Kim Hậu thở ra một hơi.
"Sắp tới ngươi tính làm sao??" - Lão không muốn cái tâm trạng không tốt này kéo dài thêm chút nào nữa.
"Con muốn tới Minh Công Đế Đô." - Kim Hậu liền cười tươi rói nói.
Thế nhưng sắc mặt hắn bỗng trầm lại nhìn sang Hỏa Nhi một hồi lâu nói tiếp.
"Nhưng mà Hỏa Nhi con không biết an bài thế nào. Để nó ở đây thì tội nghiệp quá. Mà đem đi tới Đế Đô thì sợ những thế lực khác dòm ngó, có khi còn chặn cướp." - Kim Hậu liền thở dài.
"Haha. Vấn đề này thì ngươi không phải lo. Có hai cách." Bạch Lão liền cười.
"Thứ nhất, nếu mang theo không tiện, ngươi có thể "nhờ" đám Miêu Hầu Tử kia chăm sóc hộ Hỏa Nhi. Có cái tài nấu ăn của ngươi, bọn chúng đảm bảo đồng ý."
Kim Hậu nghe vậy liền gật gù. Miêu Hầu Tử rất thông minh, lại sống theo bầy đàn cho nên rất nhiêu ma thú cũng phải e ngại chúng. Nếu nhờ chúng chăm sóc hộ Hỏa Nhi thì vô cùng ổn. Thế nhưng Kim Hậu chưa vội, bởi vì mới là cách thứ nhất, cho nên hắn vẫn chăm chú lắng nghe.
"Thứ hai, ma thú có huyết mạch cao thường có thể thu nhỏ lại. Hỏa Nhi cũng không ngoại lệ. Chỉ cần thu nhỏ lại, ta bế tức của nó lại, nhìn chỉ thoạt giống con chó nhỏ thôi." - Bạch Lão liền cười hắc hắc, ra vẻ có học thức vô cùng. Mặc dù là lão đúng trí thức uyên bác thật.
"Hóa ra là vậy. Vậy thì chọn cách hai đi. Dù sao con cũng đã hứa với mẹ Hỏa Nhi là chăm sóc cho Hỏa Nhi rồi." - Kim Hậu không hề do dự chọn ngay cách thứ hai.
"Ta cũng biết ngươi sẽ chọn cách này mà. Bây giờ cần ngươi một chút." - Bạch Lão lúc này dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác vậy.
"Hả??" - Kim Hậu có chút ngơ ngác.
"Hỏa Nhi mặc dù có huyết mạch Thiên Viêm Lang nhưng vẫn chưa kích thích. Để kích thích hoàn toàn thì cần rất nhiều thứ nhưng lúc này chỉ cần kích thích một phần nhỏ thôi." - Bạch Lão liền nói, có điều vẫn chưa đề cập đến trọng tâm.
"Sư phụ nói vòng vo quá. Nói thẳng ra là con cần phải làm gì??" - Kim Hậu có chút bực bội. Vị sư phụ này rất khoái trá khi làm người ta hồi hộp.
"Đơn giản thôi. Muốn kích thích huyết mạch, cần phải tìm Huyết Vân Thảo, sau đấy cho Hỏa Nhi ăn vào, ta làm vài thứ nữa là được. Vì vậy... ngươi đi tìm đi. Ta sẽ chuẩn bị trước vài thứ."
Bạch Lão liền điểm chỉ vào trán Kim Hậu, một luồng thông tin chạy vào não hắn. Sau đấy lão liền phất tay đuổi thẳng cổ Kim Hậu bay ra sơn cốc, đồng thời lấy luôn chiếc nhẫn trữ vật trên cổ hắn.
...
Sáng hôm sau, Kim Hậu trở về sơn cốc, trên khuôn mặt hắn đầy rẫy vết tích. Khuôn mặt có chút hốc hác, mệt mỏi, quầng mắt thâm. Nguyên một đêm đi tìm Huyết Vân Thảo cho đến gần sáng hắn mới nhớ tới con Mãng Lục kia cũng đành phải chạy tới đó thu về.
"Sư phụ. Huyết Vân Thảo, xác con Mãng Lục với đóa Thanh Thủy Diễm Liên Hoa, con cũng đã đem về."
Nói xong, mặc kệ đang ở đâu, hắn liền lăn đùng ra ngủ. Nhìn thấy hắn như vậy, Bạch Lão cũng không nói gì nữa, quay sang nhìn Hỏa Nhi nói:
"Đem hắn vào trong. Lát nữa đợi hắn tỉnh lại sẽ bắt đầu kích thích huyết mạch của ngươi."
Ngủ một mạch tới tận trưa, mặt trời lúc này đã lên đỉnh đầu, Kim Hậu vừa mới mở mắt ra, ý thức đang mơ hồ thì giọng nói của Bạch Lão vang lên:
"Đánh răng, rửa mặt kỹ càng rồi theo ta."
Kim Hậu nghe vậy liền gật gù nhanh chóng đánh răng, rửa mặt rồi đi theo Bạch Lão ra ngoài. Lúc này, hắn thấy Hỏa Nhi đang nằm một chỗ, xung quanh nó có vô số hoa văn, chữ chi chít.
"Sư phụ. Cái này là..." - Tò mò, Kim Hậu liền mở miệng hỏi.
"Cái này là một tiểu trận được viết từ Viễn cổ chú ngữ. Thăng huyết trận. Dùng để sơ bộ kích thích huyết mạch. Trong yêu tộc như Long tộc, Phượng hoàng tộc,... đều có một bộ trận thế này, dùng để kích thích huyết mạch tộc nhân khi vừa ra đời." - Bạch Lão nhàn nhạt trả lời.
"Ồ. Hay thật. Đúng là thế gian cái gì cũng có thể a." - Kim Hậu khẽ than.
"Nói rất hay. Thế nên lo mà dẹp cái tự ti qua một bên đi. Đồ đệ của ta dạy không thể nào một viên nhị giai đan dược cũng không thể luyện ra. Ngươi tự tin, liền có thể." - Bạch Lão liền hừ một tiếng. Mặc dù lão rất thưởng thức Kim Hậu nhiều thứ, nhưng cái tính tự ti của hắn thì lão rất khó chịu. Vì vậy, nếu có cơ hội, lão liền phải xây dựng tự tin cho hắn, có thế hắn mới đi xa được.
"Aha...." - Kim Hậu bị răn dạy cũng không dám cãi lại, hắn chỉ cười khổ, tay thì gãi đầu. Nhưng ít nhiều Kim Hậu hắn cũng cảm động, sư phụ lúc nào cũng lo lắng cho hắn, chỉ là không có rõ ràng thôi. Yêu cho roi cho vọt mà.
"Không nói nữa. Ngồi xuống đây." - Bạch Lão liền chỉ tay về bên trái Hỏa Nhi, chỗ đó cũng có một tiểu trận.
Kim Hậu liền ngồi xuống ngay ngắn trong tiểu trận. Hắn nhìn Bạch Lão thắc mắc.
"Sư phụ. Tại sao con phải ngồi đây??" - Hắn cũng có chút tò mò nhìn về hoa văn, Viễn cổ chú ngữ trên tiểu trận này.
"Kích thích huyết mạch sẽ gây đau đớn với yêu thú. Ngươi và Hỏa Nhi đã ký Khế ước bình đẳng, cho nên đau đớn này sẽ chuyển qua ngươi. Đây cũng là một cái kỳ ngộ. Để xem ngươi chịu tới đâu." - Bạch Lão liền nhẹ nhàng nói.