Đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn lúc này đây ai nấy cũng đều phải vắt giò lên cổ mà chạy, hi vọng rời khỏi chỗ bãi đá đấm máu kia càng xa càng tốt. Đến cả hai anh em nhà họ Lưu cũng phải xanh mặt sợ hãi khi nhìn thấy đàn Huyết Quỷ Ma Dơi thì cũng đã đủ để hiểu được cái hung danh của loài dơi này cũng chẳng phải chỉ để đem đi dọa người.
Mặc dù không lâu sau đó, tất cả đều nghe thấy một tiếng nổ kỳ lạ ở đằng sau. Thế nhưng mà cũng bởi vì quá sợ hãi nên chả ai dám ngoái đầu lại để nhìn chứ đừng nói là quay lại để kiểm tra.
Sau khi vật vã chạy được một quãng đường, cuối cùng thì ở phía trước đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn cũng xuất hiện một cái đầm nước. Không có nghĩ ngợi gì nhiều, Lưu Tuân liền lập tức ra lệnh:
“Phía trước có một cái đầm nước, tất cả mau tới đó rửa sạch mùi máu tanh trên người ngay!”
Cũng vì sợ mùi máu ma thú vương vãi khắp người sẽ có thể vô tình dẫn đàn dơi khát máu kia tới chỗ mình cho nên Lưu Tuân mới vội vã muốn tìm một chỗ có nguồn nước để rửa ráy là như vậy.
Ào!! ~ Tùm!!!
Đoàn người Lưu Tuân nhanh chóng thi nhau nhảy xuống đầm nước rồi bắt đầu hì hục cọ rửa khá là sôi nổi. Trong khi chờ cho các đoàn viên của mình rửa sạch thân thể, Lưu Tuân bấy giờ mới đứng chống hai tay bên hông ở trên bờ đánh giá quang cảnh xung quanh chỗ đầm nước này một lượt.
Ở giữa cái đầm này chỉ vẻn vẹn có mỗi một bông hoa sen màu xanh khá là kỳ dị, hơn nữa ở giữa cái nụ của bông hoa này luôn phát ra ánh sáng bập bùng cứ như là một ngọn nến vậy. Phía xa xa đối diện bông hoa kỳ lạ này là một cái hang khá là thấp ở bên mặt bờ, nếu như không chú ý nhìn kỹ thì rất khó mà có thể phát hiện được. Ngoài ra ở phía bên trên cái hang này có hai cái cây cổ thụ bị đốn ngã… không đúng, trông cái gốc của hai cái cây này bị gãy nát rất là nham nhở, dấu vết này trông giống như là hai cái cây bị một cái gì, hay là thứ gì đó bóp cho tới nỗi bị gãy ra làm đôi thì đúng hơn.
Bằng với kinh nghiệm săn bắn lâu năm của mình, sau khi thu hết những điểm khả nghi kia vào mắt, mặt mày Lưu Tuân hiện giờ lại một lần nữa lại đổi thành một màu xám xịt. Sững người đứng im trong giây lát, gã bấy giờ mới kinh hoảng quát khẽ với tất cả:
“Chúng mày mau cẩn thận từng đứa đi lên bờ ngay! Nếu muốn sống thì không đừng có ồn ào nữa!”
Tất cả các đoàn viên ngày thường thấy đoàn trưởng của mình luôn ăn to nói lớn, kiêu ngạo, mạnh miệng. Ấy thế mà bây giờ tự dưng lạ thỏ thẻ như muỗi kêu khiến cho ai nấy cũng đều ngẩn người ra hoang mang nhìn nhau, phải tới lúc Lưu Tuân chỉ chỉ vào những điểm khả nghi kia thì tất cả mới chợt vỡ lẽ hiểu ra là vì tại sao.
Té ra là ở giữa cái đầm này có một loại linh dược sinh trưởng, mà linh dược càng quý thì tất nhiên sẽ có ma thú mạnh mẽ thủ hộ. Giả sử bây giờ bị con ma thú ở trong cái hang kia lao ra tấn công thì chẳng phải là quá phiền phức sao? Có trời mới biết cái con ma thú ấy có thực lực như thế nào.
Từ trước tới giờ các đội dong binh đi hái thảo dược, linh dược bình thường ở trong rừng thì không nói, thế nhưng cũng rất ít có đoàn đội nào dám nhận nhiệm vụ đi hái linh dược quý hiếm cũng bởi ma thú canh ở bên cạnh đó luôn luôn rất mạnh mẽ. Chính vì thế mà cho nên giá trị của linh dược luôn được đánh giá theo hai tiêu chí, đó là độ quý hiếm và độ khó khi hái về. Vì vậy mà mới hình thành cái kiểu: tìm được là một chuyện, mà có lấy được hay không thì lại là một chuyện khác.
Tuy Lang Hổ dong binh đoàn là đội dong binh mạnh nhất Lâm Sơn trấn hiện giờ, nhưng bọn chúng cũng không ngu tới mức khi mà không hiểu được cái lý lẽ luật bất thành văn khi mà đụng phải cái tình huống như hiện giờ. Sau khi hiểu ra được mối nguy hiểm, mặc dù các đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn cũng đều có chung một loại cảm giác lại bị tiếp tục dìm vào trong nỗi sợ hãi. Thế nhưng tất cả đều là người có kinh nghiệm từng trải cho nên không ai dám phát ra một tiếng ồn nào nữa, chỉ lặng lẽ đi lên bờ rồi từng bước rón rén muốn mau chóng rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.
“Oh, các vị khoan hãy rời đi. Nếu đã đến rồi thì tại sao không nhân tiện đây mà rủ nhau bỏ mạng lại một thể?”
Những tưởng mọi việc đều sẽ thuận lợi sau cú tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa này, thế nhưng mà không biết từ đâu bỗng dưng vang lên giọng nói khá là lớn tiếng của Kim Hậu khiến cho hơn hai mươi con người đều đồng loạt như bị chôn chân chết đứng. Cái này không phải là đang yên đang lành bị thông từ đằng sau một phát sao?
Lưu Tuân dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn sang phía bên phải, lúc đấy gã mới trông thấy Kim Hậu vừa mới thản nhiên như ruồi nhảy xuống từ trên một cái cành cây rồi mỉm cười giễu cợt nhìn gã.
“Này, ngươi làm gì mà lại nhìn ta với loại ánh mắt hình viên đạn như thế? À nhầm, thế giới này có ai biết đạn là cái gì đâu… Chậc! Nói chung việc đó không quan trọng. Lưu Tuân, Lưu Tuần, hai tên khốn kiếp các ngươi hôm nay đừng có hòng sống sót mà rời khỏi nơi đây.” Kim Hậu đáp trả ánh mắt Lưu Tuân bằng một câu nói không chút cố kỵ nào cả.
Trong lúc Lưu Tuần đang trợn mắt định hùng hổ xông lên thì gã liền bị Lưu Tuân với một thái độ vẫn tỏ vẻ giữ bình tĩnh ngăn lại.
“Cứ cho là bọn tao đã trúng kế của thằng oắt con mày đi, thế bây giờ thì sao? Mày làm gì được bọn tao? Hãy để tao chống mắt lên xem mày làm được cái gì đi nào?”Lưu Tuân khẽ nhếch miệng khinh thường nhìn Kim Hậu cười nhạt nói.
“Oh! Tất nhiên rồi…” - Tự dưng Kim Hậu đột ngột chỉ tay về phía đoàn người Lưu Tuân rồi buột miệng hét lên - “Ngọc Dung! Mở màn đi!!”
….
Một phút im lặng cứ thế qua đi, nhưng mà sau tiếng hét của Kim Hậu vẫn chẳng có biến động gì xảy ra cả. Các đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn chỉ biết nhún vai nhìn nhau với một ánh mắt khó hiểu, còn Lưu Tuân và Lưu Tuần cũng chú ý nhìn quanh để đề phòng mọi biến cố có thể xảy ra, cơ mà xem ra sự đề phòng hình như cũng chả cần thiết.
Kim Hậu thì vẫn đứng hiên ngang chỉ tay về bọn người Lưu Tuân, thế nhưng mà trên trán hắn từ lúc nào đã thấm đẫm cả một tràng mồ hôi hột bắt đầu chảy ròng xuống thành từng giọt.
“Thằng oắt con láo lếu! Mày trêu tức bọn tao thế là đủ lắm rồi! Giờ thì đừng có trách ông đây tại sao lại độc ác với mày nhé!” Không thể kìm hãm được sự bức xúc này được thêm một giây phút nào nữa, Lưu Tuân lập tức vứt bỏ đi cái vẻ bề ngoài điềm tĩnh mà gã thể hiện ra từ đầu tới giờ, thậm chí bộ mặt khi tức giận của gã trông còn “điên khùng” hơn cả Lưu Tuần hay thích ý kiến.
“Ấy! Ấy! Chuyện gì thì đâu cũng còn có đó, các chú các bác đừng có nổi nóng như vậy chứ? Các cụ có câu dục tốc là bất đạt, cho nên chờ thêm một chút nữa đi…” Thấy Lưu Tuân vừa vận ra đấu khí cuồng mãnh, vừa hằn học từng bước tiếp cận về phía mình. Kim Hậu chỉ còn biết chém gió chém bão lung tung để mong câu thêm chút thời gian chờ cho Ngọc Dung tung ra đòn ma kỹ của nàng.
“Mọi người nhìn xem, hôm nay tiết trời thật đẹp… Cây cối xanh tươi, mặt nước thật trong lành…!” - Kim Hậu đánh liều luống cuống ngửa chỉ tay sang tứ phía. Chỉ lên trời thì trời đầy mây đen, chỉ xuống nước thì chỗ đó đoàn người Lưu Tuân vừa mới rửa ráy nên máu me và cặn bã vẫn còn lềnh bềnh trôi nổi trên mặt nước.
Lưu Tuân tất nhiên sẽ chẳng thèm nghe Kim Hậu nói lải nhải thêm nữa. Gã càng ngày càng tiến gần chỗ hắn, mà đòn ma kỹ của Ngọc Dung vẫn còn chưa thấy tăm hơi đâu cả.
Không còn cách nào khác, Kim Hậu chỉ đành phải chuẩn bị tung ra hậu chiêu để nhỡ nếu như có biến cố bất ngờ thì hắn sẽ lập tức đào tẩu. Tuy vậy, hắn là người nếu đã tin ai thì sẽ đặt trọn cả niềm tin của mình vào người đó, cho nên mặc dù nguy hiểm đang sắp tới gần nhưng Kim Hậu vẫn cứ lì mặt đứng im tại chỗ.
“Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy và Hỏa Nhi rồi sao?” Mặc dù rất tin tưởng Ngọc Dung nhưng trong lòng Kim Hậu cũng đang rất lo lắng cho cô nàng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đúng lúc này, mặt đất không hiểu sao đột ngột kịch liệt rung chuyển. Tất cả khu vực xung quanh cái đầm này nhất thời đều bị ảnh hưởng của trận động đất kỳ lạ ấy làm cho náo loạn. Trước ánh mắt khiếp hãi của đoàn người Lưu Tuân, ở trên không trung bỗng dưng lù lù bốc lên… một tảng đá khổng lồ!!!
Mà ở phía xa xa, hướng sau lưng chỗ Kim Hậu đang đứng. Xung quanh Ngọc Dung lúc này đang được một vầng sáng màu nâu và hàng loạt các hoa văn ma pháp trận kỳ dị bao bọc lấy cả thân thể. Các ký tự viễn cổ chú ngữ đại diện cho câu niệm chú của nàng đã xếp thành một hàng chữ hoàn chỉnh lơ lửng phía trên đầu nàng từ bao giờ.
Mắt thấy tảng đá khổng lồ đã lơ lửng đúng tọa độ mà mình đã ước lượng. Ngọc Dung bèn khẽ duỗi một cánh tay thẳng về phía trước, tiếp theo đó thì nàng khẽ ngửa bàn tay trắng nõn của mình ra rồi nhẹ nhàng búng một cái.
Tách!
Rắc!
Ngay sau cái búng tay tưởng như rất ngẫu hứng này của cô nàng, tảng đá khổng lồ ở trên trời bỗng dưng bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt…
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên khiến cho hầu như khắp cả khu rừng đều bị ảnh hưởng, tảng đá khổng lồ đang lở lửng trên trời ngay lập tức liền bị nổ tung, nát tan ra thành từng mảnh. Những mảnh vụn nhỏ do bị sức công phá của vụ nổ ép về một phía cho nên chúng bắt đầu dữ dội bắn văng ra tung tóe thẳng tới chỗ đoàn người Lưu Tuân đang đứng há hốc mồm.
Chứng kiến cơn mưa đá khủng bố dội thẳng tới chỗ mình, các đoàn viên của Lang Hổ dong binh đoàn chỉ biết vội vàng khúm núm núp sau những tấm lá chắn của một vài thủ hộ chiến sĩ, còn Lưu Tuân thì trong khoảnh khắc ấy cũng đành phải nhanh chóng lui lại về chỗ đoàn đội của mình để phòng thủ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Các mảnh đá dữ dội trút xuống chỗ đoàn người Lưu Tuân như mưa, tuy nhiên với thực lực của hai anh em nhà họ Lưu thì việc bọn chúng tựa lưng thay nhau đánh vỡ từng tảng đá bay tới chỗ mình cũng là điều không quá khó khăn.
Thế như tất cả phản ứng, hành động này đã tạo điều kiện rất thuận lợi cho Kim Hậu. Lợi dụng cơn mưa đá dữ dội của Ngọc Dung đang rơi xuống càn quét nơi đây, hắn nhanh chóng lấy ra một cái bình thủy tinh có chứa một đoàn chất lỏng màu xanh từ trong túi quần, sau đó cứ thế quăng tới chỗ đoàn người Lưu Tuân.
Bụp!
Tất nhiên là không ai có thể ngăn cản lại được ý đồ của Kim Hậu, lọ thủy tinh vừa lúc chạm xuống dưới đất thì ngay lập tức nổ tan ra rồi tạo thành một làn khói màu xanh lam nhanh chóng bao phủ ra xung quanh.
Thấy Kim Hậu lại làm cái trò vô nghĩa này, Lưu Tuân bèn nhanh chóng vận ra một luồng đấu khí để định một lần nữa đánh tan làn khói. Thế nhưng ngay khi gã đang định vung tay lên thì đột nhiên có một vật thể kỳ lạ xuyên qua đám khói bay thẳng tới chỗ gã.
Crắc!
Không quá khó để Lưu Tuân đấm vỡ được thứ vật thể này, thế nhưng mà để cho gã phải cảm thấy ngoài ý muốn đó là ngay khi thứ này bị gã đánh vỡ thì ngay lập tức có một thứ chất bầy nhầy từ bên trong cái vật thể ấy bắn văng đầy cả vào cả người Lưu Tuân.
Thời điểm đám khói tan rã cũng là lúc trận mưa đá của Ngọc Dung tới hồi kết thúc. Cả một khu vực bị chỗ đá vụn này làm cho hoàn toàn triệt để biến dạng, cây cối thì đỏ nát nghiêng ngả, đất đá thì bị cày xới loạn xạ tứ tung hết cả lên. Cái đầm tuy cũng bị chỗ đất đá rơi vào một ít nhưng do Ngọc Dung chỉ tập trung hướng chỗ đoàn ngươi Lưu Tuân dội xuống cho nên cũng không có bị ảnh hưởng gì nhiều, bông Thanh Thủy Diễm Liên Hoa vẫn nguyên vẹn an tọa giữa khu đầm không bị tổn hại gì cả.
Sống sót sau trận mua đá nguy hiểm này, các đoàn vên của Lang Hổ dong binh đoàn ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà chả biết từ đâu bỗng dưng có một thứ mùi cực kỳ khó ngửi xộc thẳng vào mũi của tất cả mọi người.
“Mùi gì mà kinh vậy?” Mọi người vừa bịt mũi, vừa nghi hoặc quay ra nhìn nhau. Một lúc sau tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào người Lưu Tuân.
Toàn thân gã lúc này đây đã bị một thứ chất nhầy trắng trắng, xen lẫn chút vàng vàng chảy nhếch nhác từ đầu cho tới chân. Đặc biệt là thứ chất nhầy này rất chi là nặng mùi cho nên cái mùi khó ngửi kia té ra là có nguồn gốc từ vị đoàn trưởng của bọn chúng.
“A!!!!!!!!!!!!!!” Lưu Tuân không thể kiềm chế được lửa giận của mình nữa cho nên gã liền điên máu rống lên một tiếng.
“Grào!!!!!!!!”
Bất ngờ “đáp lại” tiếng rống của Lưu Tuân là một tiếng gào đầy bạo nộ cực kỳ đinh tai nhức óc. Tới lúc này thì gã mới sực nhớ ra nơi này không chỉ có mình bọn chúng mà còn có một sinh vật nữa sống tại trong cái đầm.
Hơn hai mươi người đều đồng loạt sợ hãi quay đầu nhìn về chỗ cái đầm nước. Mà từ dưới mặt nước bỗng trồi lên một cái đầu có đầy vảy màu xanh lam cực kỳ to lớn…