Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký

Chương 57: Viêm Long Vũ Càn Khôn



Thấy hai cặp mắt đã tỏa sáng cùng thái độ mong chờ thái quá như vậy của Kim Hậu thì cũng làm Bạch lão phải lắc đầu bất đắc dĩ không thôi.

Khẽ giơ lên bàn tay mờ ảo của mình, Bạch lão liền lấy một ngón tay điểm vào giữa trán hắn một cái, lập tức vô số thông tin ập vào trong đầu Kim Hậu làm cho hắn phải tốn một phen tập trung tinh phân tích chúng theo thứ tự.

“Viêm Long Vũ Càn Khôn – Thiên Giai Cao Cấp ma kỹ, chuyên chỉ dành cho hỏa hệ ma pháp sư. Gồm có ba chiêu thức:

Hỏa Linh Long – Hóa ngọn lửa thành hình đầu rồng, theo đó phát động ra đủ để đả thương bất kì đối thủ nào.

Cửu Long Chi Vũ – Hóa ngọn lửa thành chín con rồng nhỏ, theo đó vừa có thể tạo thành một tấm chắn hộ thể cho người thi triển, vừa có thể xung kích nghiền nát đối thủ ra thành từng mảnh.

Viêm Long Giáng Thiên – Hóa ngọn lửa thành một hỏa Thần Long. Hủy thiên diệt địa, đảo lộn càn khôn, sát phá luật trời, vũ động cửu thiên!”

Vừa mới đọc đến đây, Kim Hậu không thể nhịn được mà trợn tròn mắt ra nhìn Bạch lão, ánh mắt hắn tràn đầy bất khả tư nghị. Thiên giai ma kỹ, hơn nữa còn là Thiên giai Cao Cấp ma kỹ! Kim Hậu nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ sẽ có cơ hội được sờ vào đẳng cấp ma kỹ này. Hắn thậm chí không thể tin nổi những gì hắn vừa mới đọc có phải là thật hay là mơ hay không.

Qua một lúc ngồi sững người ngây ngốc vì bị sốc quá nặng, Kim Hậu lúc này mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần của mình. Hắn bấy giờ mới mở miệng nói:

“Sư…phụ, tại sao… người lại cho con bắt đầu tu luyện loại ma kỹ khủng khiếp như thế này? Con sợ với tu vi của con hiện giờ thì…”

“Thế ngươi đọc tiếp đoạn sau chưa?” Bạch lão cau mày trầm giọng hỏi.

“Ơ? Dạ con… chưa ạ…” Kim Hậu ngập ngừng đáp.

Cốp!

Vẫn như thường lệ, Bạch lão không thương tiếc giáng cho Kim Hậu một cái cốc đau điếng vào đầu hắn, sau đó trách móc nói:

“Ngươi đấy, vẫn cái tính cẩu thả không chừa được. Mau nhắm mắt vào tiếp tục đọc cho thật kỹ rồi hãng nói.”

Kim Hậu khổ sở xoa xoa cái đầu đang đau nhức nhối, tiếp đó thì ngay lập tức vâng lời Bạch lão tiếp tục đọc những thông tin về loại ma kỹ này.

“… Viêm Long Vũ Cửu Thiên ngoài công dụng để chiến đấu ra thì còn có một cách sử dụng khác. Đó là trợ giúp luyện dược sư có thể luyện dược được dễ dàng và hiệu quả hơn. Tất cả điều kiện để có thể sử dụng Viêm Long Vũ Cửu Thiên cho việc luyện dược đó là đòi hỏi tinh thần lực phải cường đại để có thể hóa lửa thành hình rồng, trình độ khống hỏa (điều khiển ngọn lửa) để có thể duy trì, điều khiển hỏa long và cuối cùng là sự kiên trì của người tu luyện.”

Lại một lần nữa mở mắt ra, Kim Hậu liền có chút không hiểu hỏi Bạch lão:

“Sư phụ, ma kỹ này con biết nó rất thần kỳ nhưng dường như với trình độ của con thì làm sao luyện tập bộ ma kỹ này được đây?”

“Viêm Long Vũ Cửu Thiên là một ma kỹ rất đặc biệt. Sở dĩ nó được xếp thành Thiên Giai cao cấp là có ba lý do: một là sức công phá khủng khiếp, hai là cách sử dụng để trợ giúp luyện dược và ba là chỉ cần đạt tới cửu tinh giả nguyên cảnh là có thể bắt đầu luyện tập.” Bạch lão giảng giải cho Kim Hậu nói.

“Sư phụ, người có thể nói rõ hơn một chút được không ạ? Con cảm thấy vẫn chưa hiểu cho lắm.” Kim Hậu gãi đầu hỏi.

“Thế này nhé, ví như vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không mà ngươi đang sở hữu cho phép người có tu vi giả nguyên cảnh tập luyện phàm giai, hóa nguyên cảnh bắt đầu có thể nâng lên hạ giai, vương nguyên cảnh bắt đầu nâng lên trung giai và tông nguyên cảnh bắt đầu hoàn thiện cao giai. Thì cũng gần như tương tự như vậy, Viêm Long Vũ Cửu Thiên cho phép ngươi bắt đầu dùng lửa hóa rồng để dùng cho việc luyện dược ở giả nguyên cảnh, nhưng tới khi thực lực đạt tới hóa nguyên cảnh thì ngươi đã có thể sử dụng ma lực phóng ra ngoài thân thể để hóa hình. Từ đó có thể bắt đầu thi triển ra một phần sức mạnh của cả ba chiêu ma kỹ này rồi. Ngươi thử nghĩ mà xem, một ma kỹ có uy lực như thế mà đã cho phép người có tu vi thấp thi triển ra nó thì có được xứng xếp cao không? Tất nhiên là xứng rồi. Tuy nhiên uy lực của chúng cũng đều dựa và thực lực của ngươi cả thôi, nếu dùng ra chiêu thứ ba, cũng là chiêu mạnh nhất của ma kỹ này ở tu vi hóa nguyên cảnh thì ngươi cũng sẽ không được dễ chịu đâu.”

Vừa nghe Bạch lão giảng thuật lại một lượt, hai mắt của Kim Hậu lại phục hồi lại sự hăng hái như lúc đầu. Dựa theo những gì ma kỹ này diễn tả về ba chiêu thức của nó thì dường như đây là một loại ma kỹ mà hắn cũng không dám hình dung được uy lực của nó khủng tới mức độ nào. Thế nhưng cái đặc biệt của nó là cho phép người có tu vi thấp thi triển ra… thế này thì cũng quá thần kỳ rồi!

Tựa như thấy được ngọn lửa hiếu kỳ lại mãnh liệt cháy trong ánh mắt của Kim Hậu, Bạch lão ngẫm nghĩ một chút rồi chợt nói:

“Nếu ngươi muốn thì vi sư có thể sử dụng một chút linh lực đang có để thi triển ra chiêu thứ ba của Viêm Long Vũ Càn Khôn - Viêm Long Giáng Thiên cho ngươi xem.”

Kim Hậu lập tức gật đầu không cần phải suy nghĩ. Hắn tất nhiên cũng muốn chứng kiến những điều mà ma kỹ này viết về chiêu thứ ba của nó có thật sự khủng bố như thế thật không.

“Vậy thì đi theo ta.” Bạch lão ra hiệu cho hắn đứng lên nói.

Hai thầy trò liền đứng dậy rồi khỏi sơn động tiến tới cạnh hồ nước. Lúc này Bạch lão đứng đối diện với thác nước đang cuồn cuộn chảy xuống mặt hồ, còn Kim Hậu và Hỏa Nhi đứng một góc cách đó không xa, cả hai hiện đang dùng một loại ánh mắt tràn đầy tò mò để dõi theo những hành động mà Bạch lão sắp làm.

Bạch lão khẽ ngửa cổ nhìn lên trời trong xanh, tiếp đó thì lão liền hít vào một hơi thật sâu rồi bất chợt nhắm mắt lại. Hai cánh tay mờ ảo của lão bỗng dang ngang sang hai bên, sau đó lão chầm chậm đồng loạt gập lại hai cái khủy tay để cho hai bàn tay dối diện song song.

Bộp!

Đột nhiên lão chắp mạnh hai bàn tay lại vào với nhau, sau đó lão bắt đầu lầm rầm niệm ra một câu Viễn cổ chú ngữ:

Vika Isus En Mic – Lamen Oel Nazi Gani – Vika Uni …

Kể thì nhanh mà diễn ra thì lâu. Trong lúc Bạch lão tập trung niệm đọc từng câu từng chữ bằng Viễn cổ chú ngữ thì xung quanh lão chợt hiện lên một ánh sáng màu xanh lục bao trùm toàn thân lão. Một loạt những ký tự, hoa văn kỳ lạ cùng vòng hàng chữ Viễn cổ chú ngữ bắt đầu quay vây quanh người lão. Lão vừa đọc tới chữ nào, lập tức ký tự của chữ ấy dừng lại rồi lơ lửng trên đầu lão.

Mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy cho tới khi năng lượng trong vòng vài chục mét quanh người lão cũng trở nên dao động cực kỳ kịch liệt. Bên cạnh đó, nhiệt độ xung quanh cả khu sơn cốc cũng đột ngột tăng lên rất nhiều, làm cho Hỏa Nhi và Kim Hậu cũng đều cảm thấy nóng nực buộc cả hai phải vận ra ngọn lửa của mình thì mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Phừng! Phừng!

Ầm! Ầm!

Quanh người Bạch lão lại đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, đồng thời Mộc Dương Cực Tinh Hỏa của lão lúc này cũng đột nhiên bùng cháy lên dữ dội. Khí tức của Bạch lão tỏa ra tại thời điểm ấy tựa như một con rồng vừa tỉnh lại từ một giấc ngủ say. Động tĩnh cực kỳ dọa người.

Phừng!

Một đoàn ngọn lửa màu xanh lục to lớn đột nhiên dài ngoằng ra rồi bao quát quanh thân thể của Bạch lão, nó vặn vẹo bắt đầu hóa thành hình một con rồng cực kỳ khổng lồ. Cái đầu con rồng lúc này đang dần nặn thành hình hoàn chỉnh, cặp sừng hươu trên đầu nó bắt đầu nhô lên rồi dài nhanh chóng, hai râu trước mũi lại dài ra rồi lơ lửng như không có trọng lực. Toàn thân nó lúc này đột nhiên nổi lên vô số họa tiết nhỏ hình thoi, nếu nhìn kỹ thì sẽ lập tức nhận ra đây chính là lửa kết tạo thành hình vảy rồng. Bốn cái chân có cặp vuốt sắc nhọn dưới bụng con rồng lúc này cũng đã lồi ra và bắt đầu tạo hình.

“Grào!”

Con hỏa cự long (rồng lửa) sau khi vừa mới tạo hình hoàn chỉnh xong thì lập tức ngâm lên một tiếng long ngâm làm cho cả ma thú rừng rập bị một phen rung chuyển. Tất cả ma thú trong rừng lúc này đều đồng loạt nhìn về hướng âm thanh mà con hỏa long của Bạch lão phát ra, trong ánh mắt của chúng tràn ngập sự sợ hãi. Thậm chí còn có vài con ma thú vừa nghe thấy tiếng long ngâm ấy thì lập tức nằm ngửa thẳng cẳng giả chết.

Nếu con hỏa cự long này mà đem so với con mà Bạch lão dùng để luyện dược lúc trước thì nó được tạo hình chi tiết và có kích thước lớn hơn rất nhiều lần. Trông không khác gì một con rồng thật sự vậy.

Kim Hậu ngồi ngây ngẩn chứng kiến một màn này cách đó không xa thì cũng cảm thấy... nhiệt huyết dâng trào, cực kỳ hưng phấn. Một linh hồn thi triển ra một loại ma kỹ khủng bố, xung quanh linh hồn ấy là một con hỏa long có kích thước to lớn như thật sẵn sàng đợi lệnh. Tất cả những gì hắn nhìn thấy hiện giờ trông không khác gì trong nhiều bộ phim viễn tưởng ở kiếp trước… nay lại được chứng kiến bằng chính hai đôi mắt của mình, nhất thời làm cho trong lòng Kim Hậu bỗng bắt đầu nổi lên một sự hiếu kỳ mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hắn khát khao muốn tìm hiểu thế giới này, hắn tò mò với mọi thứ tại nơi đây, hắn có rất nhiều câu hỏi mà chưa thể trả lời được và quan trọng là hắn muốn sống hết mình ở kiếp sống này!

“…Gani Isus Art Nazi Gani - Tal Harla Isus En Nazi!” Cũng chính ngay tại thời điểm Kim Hậu đang còn ngồi ngẩn ngơ, Bạch lão cũng vừa lúc đọc xong câu niệm chú. Lão đột nhiên mở ra cặp mắt của mình. Thay vì con ngươi màu đen nháy như mọi khi mà Kim Hậu nhìn thấy thì trong hai cặp mắt ấy của lão lúc này đang bùng cháy lên hai đốm lửa màu xanh lục trông vô cùng quỷ dị.

“Viêm Long Giáng Thiên!”

“Grào!”

Bạch lão ngay lúc này đột nhiên quát lớn lên một tiếng cực kỳ chói tai. Nương theo tiếng quát của lão, con hỏa long lại rống lên một tiếng, sau đó liền lao cả thân hình đồ sộ của mình về phía thác nước.

Ầm! Ầm!

Vù! Vù!

Con hỏa long mới chỉ bay lướt thoáng qua trên mặt hồ, thế nhưng nước trong hồ đã bị nhiệt lượng tỏa ra từ toàn thân nó làm cho bốc hơi cạn xuống trông thấy.

Theo sự điều khiển của Bạch lão, ngay khi con rồng chạm vào thác nước thì nó chợt đổi hướng bay ngược làn nước thẳng lên phía trên. Cái thác nước cao vài chục mét lúc này đây bị con hỏa long xé đôi ra làm hai mảnh, tràng cảnh cực kỳ hoành tráng.

Mặc dù tên chiêu thức là Viêm Long Giáng Thiên, thế nhưng hướng bay của con hỏa long hiện giờ là… thăng thiên. Sau khi cắt đôi thác nước, con hỏa long cứ như vậy bay thẳng lên bầu trời trong xanh, liên tục xuyên qua những tầng mây rồi biến thành một chấm nhỏ trên trời. Cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Kim Hậu.

Con hoả long tuy đã bay khỏi khu thác nước nhưng động tĩnh mà nó để lại hiện tại thì cực kỳ khoa trương. Thác nước bị xẻ ra làm đôi thì phải một lúc lâu sau thì mới chậm rãi hồi phục lại đoạn bị cắt đôi. Hồ nước bị bốc hơi gần như bị biến thành một cái hố cạn thì cũng phải nửa ngày sau đó mới dần được đổ đầy lại được.

Bạch lão lúc này mới chậm rãi thu hồi ma lực cùng Mộc Dương Cực Tinh Hỏa lại, lắc đầu cười khổ thầm nghĩ:

“Có vẻ như mình đã hơi quá tay rồi.”

Không đợi Bạch lão phải gọi, Kim Hậu cùng Hỏa Nhi đã chạy tới bên cạnh lão, hắn liền rối rít hỏi:

“Sư phụ, mặc dù con chiêu thức người thi triển ra trông rất mạnh mẽ, thế nhưng nếu như chỉ là tạo hình ra một con rồng thì…”

Oành!

Kim Hậu còn chưa kịp nói hết lời thì trên trời bỗng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hắn kinh hoàng ngửa đầu nhìn lên trời thì lập tức lâm vào mê muội. Bởi vì đó chính là hướng con hỏa long của Bạch lão đã biến mất.

“Cái này… sư phụ… uy lực này…” Kim Hậu có chút gian nan nói lộn xộn từng chữ. Mặc dù đứng từ đây chỉ có thể trông thấy xa xa vụ nổ ở trên trời, thế nhưng nếu như để nó phát nổ ngay tại đây thì có lẽ cả khu ma thú rừng rậm đã bị một chiêu này của Bạch lão san thành bình địa!

“Ta lâu ngày chưa có được hoạt động tay chân, vì vậy mà nhân cơ hội này cho ngươi một là chiêm ngưỡng uy lực của Viêm Long Vũ Cửu Thiên. Hai là muốn cho ngươi biết, rằng trên đời này còn tồn tại rất nhiều sức mạnh mạnh hơn những gì ngươi tưởng tượng.” Bạch lão híp mắt nhìn Kim Hậu nói.

Đây mới được gọi là cường giả thực sự!

___________________

Chiều ngày hôm nay bầu trời trong xanh quang đãng, ít mây không mưa như bao ngày khác. Thế nhưng ngày hôm ấy cũng chính là ngày mà người dân sống trong Lâm Sơn trấn rất nhiều năm sau đó khi được nâng cấp thị trấn nhỏ của họ lên cấp thành trấn, họ đồng thời cũng rất tự hào đổi tên thành Thành Thăng Long. Bởi vì ở chính nơi đó lưu truyền ra một câu chuyện liên quan tới một sự tích truyền kỳ làm cho bao thế hệ sau này phải nhớ mãi.

Mọi người trong Lâm Sơn trấn vẫn như thường lệ tất bật mỗi người mỗi việc. Nhà nhà người người đều bận rộn với công việc mỗi ngày của họ. Bỗng…

“Grào!”

Oành!

Từ trong vùng trung tâm ma thú rừng rậm truyền đến một tiếng long ngâm long trời lở đất, sau đó là một con hỏa long mình rắn màu xanh lục không biết từ đâu thăng thiên bay lên trên trời. Cuối cùng tạo ra một vụ nổ kinh thế hãi tục làm cho ai nhìn cũng phải run sợ tới tận linh hồn.

Vụ ma thú cao giai đánh nhau dành địa bàn làm cho người trong Lâm Sơn trấn xôn xao bàn tán một thời gian chưa kịp bị lãng quên thì tự dưng lại lòi ra một sự kiện kỳ lạ này. Mọi người ngay lập tức như vỡ òa ra, mỗi người lại bắt đầu phỏng đoán theo mỗi giả thuyết của mình.

Ngọc Dung lúc này đang đứng ở đâu đó bên trong trấn, nàng cũng ngước nhìn lên bầu trời nơi con rồng bay lên, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Bỗng ở trong một khoảnh khắc thoáng qua, nàng đột nhiên nhớ tới thân ảnh người thiếu niên với phong cách ăn mặc kỳ quái lúc trước.

“Mình tại sao lại nghĩ đến tên ngốc đó nhỉ?” Lắc đầu xua tan ý nghĩ vu vơ trong đầu, nàng lại quay người tiếp tục rảo bước đi thẳng.

Lưu Tuân, đoàn trưởng của đội dong binh Lang Hổ dong binh đoàn có tiếng nhất Lâm Sơn trấn. Gã lúc này cũng đang nhìn lên chỗ bầu trời nơi con rồng bay lên rồi phát nổ, trong lòng gã không hiểu sao đột nhiên dâng lên một dự cảm cực kỳ bất hảo, làm cho gã nhất thời cảm thấy dâng lên một sự sợ hãi khó hiểu…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv