Trước những ánh mắt nghi hoặc của bầy khỉ ngộ nghĩnh, Kim Hậu nhanh chóng lấy từ bên trong nhẫn không gian ra một loạt các dụng cụ nấu bếp, sau đó bầy chúng la liệt ra xung quanh mặt đất.
Cẩn thận đặt một chiếc nồi to nhất rồi cho nước và một đống xương vào bên trong. Sau đó hắn lấy tay phải khuấy đều, còn tay trái thì vận ra ma lực tạo ra một ngọn lửa đỏ thẫm để đun nóng cái nồi lên.
Trong lúc chờ cho nước được đun sôi, hắn lại nhanh tay chuyển sang nhóm lên một đống lửa khác, tiếp đó là xiên một miếng thịt đùi đã được hắn ướp sẵn để dành trong nhẫn không gian lên một cái que. Cuối cùng thì đặt hai cái thanh gậy chống sang hai bên cạnh đống lửa để có thể đặt xiên thịt lên nướng.
Trong lúc hắn thực hiện những công đoạn này, nước trong nồi cũng đã bắt đầu sôi sung sục. Kim Hậu nhanh chóng bắc ra rồi đổ nồi nước này đi, lấy nước lạnh tráng qua những cục xương rồi lại cho vào nồi tiếp tục đun thêm một lần nữa.
Những động tác của Kim Hậu hiện giờ nhanh đến nỗi nếu có người ngoài nhìn vào thì còn tưởng hắn có ba đầu sáu tay. Bởi vì một bên là một khúc thịt đang được nướng lên, một bên khác là một nồi nước kỳ lạ đang đun nóng. Kim Hậu không hề để xảy ra một lỗi lầm nào trong quá trình đun nấu, từ hành động này của hắn thì cũng có thể thấy được kỹ năng nấu ăn của Kim Hậu rất thuần thục. Thật không hổ là hắn được đầu bếp siêu hạng đào tạo qua từ kiếp trước.
Kim Hậu hiện lại lôi hết tất cả những rau củ quả hắn có ra từ bên trong nhẫn không gian. Hắn bắt đầu thái mỏng chúng ra thành nhiều miếngnhỏ, ngoài ra hắn còn lấy thêm chỗ thịt tích trữ ra để thái lát mỏng hết một lượt, tiếp đó thì cho vào một bát to rồi bắt đầu tẩm ướp gia vị.
“Này đệ tử ngốc, đừng bảo với ta là ngươi định nấu cho chúng ăn đấy nhé?” Bạch lão thấy Kim Hậu bày ra một tràng cảnh như vậy thì buột miệng hỏi một câu.
“Con nghĩ nếu có thể tạo dựng được mối quan hệ hữu hảo với chúng thì chúng ta sẽ có được lợi hơn là có hại. Bởi vì dù sao đống linh dược kia cũng nằm trên địa bàn của chúng, vậy thì tại sao chúng ta lại không có qua có lại cho toại lòng nhau?”- Kim Hậu tuy vẫn chăm chú nấu ăn nhưng hắn vẫn mở miệng đáp lời Bạch lão. – “Hơn nữa, dù cho con có nói thế nào đi nữa thì người chắc cũng không chịu ra tay giúp con cưỡng chế lấy đi linh dược đâu nhỉ. Thế nên con chỉ còn biết làm theo cách của mình thôi. Vả lại con cũng không thích phải giải quyết vấn đề bằng bạo lực, dù sao thì lũ khỉ này cũng đã cho con sống trong sơn cốc này một thời gian yên ổn mà không có tới quấy rối.”
“Hừm, thì ra là ngươi cũng đã nghĩ cặn kẽ hết rồi ha?” Bạch lão cười gật đầu nói.
“Sư phụ, người lấy hộ con vài quả trái cây đằng kia được không ạ? Dù sao thì bọn khỉ cũng đang e ngại sư phụ mà.” Kim Hậu chỉ tay lên cài cành cây cách đó không xa.
Bạch lão liền dang thẳng tay ra, lập tức có một cỗ hấp lực mãnh mẽ hút lại một đống trái cây tới chỗ Kim Hậu. Lũ Miêu Hầu Tử mặc dù trông thấy trái cây bị lấy đi nhưng cũng không có con nào dám manh động gì cả.
“Sư phụ, phiền người giúp con điều chỉnh nhiệt độ lửa hai món này, con phải làm cái này đã.” Kim Hậu chạy qua chỗ trái cây nói.
“Hả, ngươi định làm cái gì?” Bạch lão mặc dù không hiểu Kim Hậu định làm gì nhưng cũng vận ra ma lực để ngọn lửa không làm hỏng mất thức ăn đang nấu dở.
Trước sự ngỡ ngàng của Bạch lão, Kim Hậu lấy ra từ bên trong nhẫn không gian Tuyết Vân Đỉnh, sau đó hít sâu vào một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lấy hai bàn tay úp vào hai bên hỏa khẩu hình sóng mây uốn lượn, chậm rãi truyền ma lực vào bên trong dược đỉnh.
Phừng!
Một ngọn lửa đỏ thẫm chợt bùng cháy hiện lên qua ô cửa nhìn trong suốt của dược đỉnh, Kim Hậu ngay lập tức cho từng loạt trái cây vào bên trong dược đỉnh rồi bắt đầu đưa tinh thần lực vào bên trong dược đỉnh để khống chế ngọn lửa tới nhiệt độ thích hợp, cẩn thận chiết xuất từng giọt tinh hoa từ những quả trái cây này.
“Đứa nhỏ này định dùng cách luyện dược để lấy nước từ trái cây sao?” Bạch lão nhìn hành động của hắn thì nhất thời ngẩn người ra.
Nửa giờ rất nhanh đã qua đi, mồ hôi trên trán của Kim Hậu đã bắt đầu chảy ròng. Hắn bây giờ vừa phải tập trung loại bỏ đi những phần tập chất từ đống hoa quả này, vừa phải duy trì nhiệt độ ngọn lửa làm sao cho những giọt tinh hoa không bị đốt đi mất. Tất cả những công đoạn này cần tiêu hao ma lực và tinh thần lực, cho nên Kim Hậu cũng phải tốn một phen công phu chảy mồ hôi.
“Chà, chỉ mới qua hơn một tháng thôi mà tinh thần lực đã tăng trưởng đến trình độ như thế kia rồi. Thằng bé này đúng là không bao giờ làm cho người khác phải ngừng kinh ngạc vì nó.” Bạch lão một bên chứng kiến hết thảy động tác của Kim Hậu thì cũng nhịn không được mà than thở một câu.
Từng đoàn chất lỏng quý nhất từ những quả trái cây được Kim Hậu triệt vắt kiệt đến tận giọt cuối cùng. Sau khi chiết xuất hết tất cả tinh hoa từ đống hoa quả, trước mặt Kim Hậu hiện giờ là năm đoàn chất lỏng có màu sắc khác nhau đang lơ lửng bên trong dược đỉnh. Hắn kiên trì sử dụng tinh thần lực để tăng thật chậm nhiệt độ của ngọn lửa lên, tránh cho ngọn lửa bùng phát đột xuất.
Kim Hậu đột nhiên lấy hay tay chắp lại với nhau, lập tức các đoàn chất lỏng theo đó tụ vào cùng một chỗ, không ngừng vặn vẹo dung hợp với nhau thành một thể.
Thực ra thì đây cũng là tinh chất từ hoa quả chứ không phải là linh dược chứa trong mình những nguồn năng lượng kỳ diệu được nén từ đất trời, cho nên Kim Hậu cũng không có gặp phải khó khăn nào trong quá trình dung hợp này. Nhưng nếu như là dung hợp linh dược, có lẽ Kim Hậu cũng chả bao giờ dám tự ý ngồi luyện như thế này.
Lại thêm mười phút tiếp theo đó, năm đoàn chất lỏng lúc này vẫn đang chầm chậm hòa nhập vào với nhau, màu sắc của chúng cũng dần dần phản ứng đổi thành một thứ nước ngũ sắc có thể thấy rõ.
Cảm thấy nung đốt đã đủ, Kim Hậu khẽ khu động hai bàn tay, lập tức nhiệt độ của ngọn lửa bên trong dược đỉnh cũng chậm rãi được hạ xuống từ từ. Cuối cùng là hoàn toàn dập tắt đi, để lại một đoàn chất lỏng ngũ sắc đậm đặc có mùi thơm mát rất lạ.
“Phù!” Kim Hậu thở ra một hơi nặng nề, sau đó hắn lấy ra một cái chai rồi rót đoàn chất lỏng óng ánh năm màu này vào bên trong.
“Sư phụ, bên chỗ người thế nào rồi?” Kim Hậu nhìn về chỗ Bạch lão.
“Ừ, tất cả cũng đã vừa chín tới rồi.” Bạch lão đáp.
Miếng thịt hắn xiên rồi nướng trên đống lửa lúc này cũng đã bắt đầu chín tới, nồi nước canh xương mà trước đó cũng đã được hắn cho vào một loạt các hương liệu tạo mùi tự chế cũng đan sôi ùng ục. Mùi thơm nức từ hai món bắt đầu ào ạt tỏa ra bốn phương tám hướng làm cho bầy khỉ đang đứng nhìn con nào con nấy cũng đã bắt đầu chảy cả nước dãi vì quá hấp dẫn. Chỉ riêng con khỉ đầu đàn vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát hai thầy trò Kim Hậu.
“Sư phụ, con nghĩ với nước ngũ sắc sinh tố này đàm phán có thể sẽ thành công.” Kim Hậu chỉ vào chai nước năm màu cười nói.
“Tên nhóc ngươi thật đúng là… Ta từ bé đến giờ vẫn chưa thấy ai dùng dược đỉnh đi pha nước sinh tố đấy.” Bạch lão bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Kim Hậu cười khổ nói.
“Hì hì, con đã nghĩ đến cách pha chế này từ lầu rồi, chỉ là vẫn chưa có dịp để thử thí nghiệm thôi. Sẵn tiện hôm nay có cơ hội thì con làm thử luôn. Không ngờ lại có thể thành công như vậy. Nếu người muốn, lần sau con sẽ pha chế cho người một chai khác.”
Nếu như ở kiếp trước, người ta sẽ phải dùng máy xay sinh tố để có thể ép ra một cốc nước hoa quả. Thế nhưng với cách luyện dược thần kỳ ở thế giới này, việc tạo ra một cốc nước sinh tố thượng hạng là điều hoàn toàn có thể thực hiện, hơn nữa còn là tất cả những thứ quý giá nhất được chắt lọc ra và không có một thứ tạp chất nào cả. Nhưng có lẽ chỉ mình Kim Hậu mới có ý tưởng kỳ quặc này mà thôi chứ chả có một luyện dược sư nào rảnh rỗi để đi lọc tinh hoa từ một đống trái cây cả.
“Bây giờ chính là phút quyết định đây.” Kim Hậu quay ra nhìn thẳng vào mắt con Miêu Hầu Tử đầu đàn, sau đó thì bầy ra bữa ăn thịnh soạn nghi ngút khói trước mặt nó, cuối cùng là tạo ra một tư thế mời.
Hai món mà Kim Hậu vừa nấu xong là thịt nướng tẩm gia vị cùng canh xương thịt bò. Sở dĩ hắn làm hai món này là do nguyên liệu và gia vị có hạn hắn mang trong người có hạn, hơn nữa ở đây là bên trong ma thú rừng rậm nên hắn chỉ có thể tận dụng những thứ đã có sẵn trong tự nhiên mà thôi. Thế nên để có thể nấu được như Kim Hậu trong hoàn cảnh như vậy thì có lẽ ít có ai có thể làm được.
Con Miêu Hầu Tử đầu đàn mặc dù vẫn còn cảnh giác trước hai thầy trò Kim Hậu và Hỏa Nhi, nhưng những thứ mà Kim Hậu bầy ra trước mắt cũng đã làm nó phải lưỡng lự. Để tới khi Kim Hậu phải rót ra ngũ sắc sinh tố từ cái chai thì nó mới triệt để không kiềm chế được nữa, bèn chậm rãi tiến tới đống thức ăn mà Kim Hậu đang cố mời nó.
“Xin mời, tao mong rằng mày sẽ thích.” Kim Hậu cười nói.
Trực tiếp bốc một miếng thịt vàng nghệ vào mồm, lập tức trong đầu con Miêu Hầu Tử giống như có tiếng nổ “bùm” một cái. Nó kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn miếng thịt trước mắt, sau đó lại nhìn sang Kim Hậu.
Cả đời nó có lẽ đây là lần đầu tiên nó được ăn ngon như thế này, mặc dù Miêu Hầu Tử cũng không phải là một giống khỉ chuộng ăn thịt nhưng thứ nó đang cầm trên tay là làm cho nó giống như có một cảm giác đê mê khó tả. Miếng thịt mềm, đậm đà theo một cách mà nó không thể hiểu được. Nhưng quan trọng là ăn rất ngon miệng.
Lại chuyển sang nếm thử bát canh Kim Hậu đưa ra cho nó bát canh nóng hổi. Nó trực tiếp ngửa cổ uống cạn bát canh này. Canh nóng vừa vào miệng, nó liền cảm thấy giống như vừa được ăn một bát rau củ cùng đủ loại mùi vị nó chưa từng được nếm qua bao giờ. Phải nói bát canh này Kim Hậu cũng chả có gì cầu kỳ cả, chỉ đơn thuần là ninh xương rồi cho rau củ vào để thêm vị, nhưng điểm nhất của nó vẫn lại là số gia vị mà hắn tự chế ra.
Và cuối cùng, chính là thứ mà Kim Hậu đặt niềm tin vào nhất, đó chính là ngũ sắc sinh tố. Con Miêu Hầu Tử vừa nhìn qua bát nước sinh tố thôi thì tròng mắt của nó sáng lên như hai cái đèn hải đăng. Mùi thơm từ ngũ quả khác nhau, đã được tinh lọc bỏ đi những chất thừa là bã, vỏ. Chỉ để lại tất cả những tinh túy từ năm thứ quả khác nhau. Thực ra năm loại quả này quanh năm suốt tháng ngày nào nó cũng đều ăn cả, nhưng để có mùi thơm như thế này thì chính là nó lần đầu tiên nó được ngửi.
Lần này không có thô tục như lần uống bát canh thịt, nó cẩn thận đưa bát sinh tố lên miệng, sau đó thì chậm rãi ngửa cổ lên.
Oành!
Có lẽ “đòn đánh” cuối cùng của Kim Hậu đã triệt để “hạ gục” con thú. Hương vị từ năm thứ quả khác nhau làm cho tinh thần của nó giống như bị một cơn lốc ngũ sắc cốn vào bên trong. Triệt để nhấn chìm nó trong biển hương vị vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này. Mùi vị từ năm quả trái cây được tinh tế hợp nhất lại thành một thể, tạo ra một thứ nước vừa ngọt, vừa thơm lại vừa bổ dưỡng.
Chứng kiến con Miêu Hầu Tử đang ngất ngây trong hương vị của ngũ sắc sinh tố, Kim Hậu lúc này cũng đã biết hắn đã thành công trong việc làm hài lòng con thú. Kể từ giờ hắn có thể tạo dựng mối quan hệ với chúng có lẽ sẽ được dễ dàng hơn.
Chờ cho con thú từ trong cơn phê tỉnh lại, Kim Hậu cười nhẹ rồi dúi vào tay nó chai sinh tố ngũ sắc nói:
“Tất cả đều cho mày hết đấy, mong rằng quan hệ đôi bên của chúng ta sẽ được bền vững.”
“Khẹc! Khẹc!”
Cũng không biết con khỉ này có hiểu lời Kim Hậu nói với nó hay không nhưng thái độ của nó so với trước đó đã thay đổi rất nhiều. Được hắn tặng cho cả chai ngũ sắc sinh tố làm cho con thú cảm thấy rất hài lòng.
“Thôi, tao phải đi bây giờ rồi. Thân ái chào tạm biệt nhé.”
Cũng không biết Kim Hậu tại sao lại muốn nhanh chóng đi khỏi, nhưng lúc rời đi hắn cũng để lại tất cả những thứ mình vừa nấu lại cho lũ khỉ. Cuối cùng thì trước sự tự động mở vòng vây của bầy khỉ, hai thầy trò và Hỏa Nhi quay trở lại khu vực thác nước của mình.
“Tên nhóc ngươi có phải đang muốn sử dụng chiêu “mưa dầm thấm lâu” phải không?” Chờ cho thân ảnh của đàn Miêu Hầu Tử khuất sau những lùm cây, Bạch lão lúc này chợt mở miệng cười nói.
“Sư phụ thật đúng là đi guốc trong bụng con. Ngày mai con tính quay trở lại nấu cho bọn chúng một ít gì đó. Lâu dần chúng cũng sẽ thành quen với sự hiện diện của con, lúc đó thì muốn linh dược nào thì chúng ta cũng có thể thoải mái hái đi được rồi.”
“Có đôi khi tên nhóc ngươi lại thông minh đột xuất đấy nhỉ? Ha ha ha, có tên ngốc như ngươi làm đồ đệ thì ta đúng là không bao giờ phải chết vì nhàm chán!” Bạch lão không nhịn được liền bật cười thành tiếng một cái.