Tiếp đó qua vài ngày, mặc dù Kim Hậu đã bước đầu nắm bắt được phàm giai của Lôi Vũ Phá Thiên Không, thế nhưng hắn vẫn không ngừng củng cố luyện tập bộ vũ kỹ này và rèn luyện tốc độ xuất chiêu. Hiện giờ đường kiếm của hắn đã dần khó có thể dùng mắt thường để nhìn thấy.
Tu luyện vũ kỹ Lôi Vũ Phá Thiên Không đã có chút ít thành tựu, hiện Kim Hậu quyết định tiếp tục tu luyện Tiêu Dao Du Kiếm kỹ. Bộ kiếm kỹ tuy chủ yếu lấy phòng ngự phản công làm chủ nhưng khi thi triển có thể làm địch nhân lung lay sự bình tĩnh, nói tóm lại là một bộ vũ kỹ dùng trêu tức địch nhân. Tu luyện đại thành có thể gây cho đối phương ảo giác như bị trúng chiêu, nếu trong chiến đấu tinh thần bị dao động chỉ một khắc thôi thì cũng đã đủ mất vài cái mạng rồi.
Kim Hậu lúc này đang đối luyện với lão Ezio, riêng lão Ezio không dùng đấu khí, chỉ dùng thuần thúy sức lực bình thường.
Kim Hậu thi triển ra những đường kiếm nhẹ nhàng tiêu sái, từ tốn nhưng nhanh chậm bất đồng. Lúc thì chém ngang một cách tự nhiên rất mạnh mẽ, lúc thì kéo kiếm về hóa giải công kích một cách yên ả, uyển chuyển mà quỷ dị. Tất cả những đường kiếm hắn thi triển không những đẹp mắt mà còn rất hiệu quả.
Nhờ sự mềm dẻo của cổ tay, Kim Hậu dễ dàng liên tục biến hóa biến chiêu của Tiêu Dao Du Kiếm kỹ, làm đối thủ của hắn, lão Ezio cũng phải tốn chút ít công phu để hóa giải những chiêu thức quỷ dị này.
Sau một lúc luyện tập mệt nhọc, lão Ezio đứng nhìn Kim Hậu chậm rãi nhận xét:
“Tiêu Dao Du Kiếm kỹ của nhóc còn có chút miễn cưỡng, thiếu cái gọi là tự nhiên, ngoài ra cháu cần phải thêm một chút tốc độ, cho dù là công hay thủ, dù nhanh hay chậm, cháu phải làm sao để kiếm tự nhiên như biến mất trước mắt đối thủ. Như vậy mới chính xác là quỷ dị.”
“Lúc trước thì không kịp. Bây giờ cháu đã trở về giả nguyên cảnh, vậy thì ông cũng nên bắt đầu cho cháu biết cái gì mới gọi là huấn luyện thật sự.”
Vừa nói dứt lời, đột nhiên trong tay lão Ezio hiện ra một nhẫn bạc trông cực kỳ bình thường, một cái vòng ống có vẻ như để lắp vào hậu chuôi kiếm, một đôi bao tay cắt ngón màu đen, trên bao tay vẽ một đường cánh thiên sứ hoa văn kỳ dị, cùng một đôi giày boot ống cao quá mắt cá chân một chút, cũng là một màu đen, đồng dạng mà khắc họa một đường cánh thiên sứ cực kỳ tinh xảo.
“Đây là nhẫn trọng lực, mà bao tay và giày cũng có công dụng tăng trọng lực. Cháu kể từ bây giờ ăn ngủ nghỉ lúc nào cũng phai đeo lên ba món trang bị này, tựu về sau sẽ cho cháu rất lớn hiệu quả tu luyện. Còn cái này hãy lắp vào chuôi kiếm, từ giờ cháu sẽ phải vung kiếm với lực đạo hơn trăm cân mà không được vận đấu khí”.
Kim Hậu từ nãy tới giờ đang ù ù cạc cạc nghe lão Ezio giải thích công năng bốn món đồ này, tai hắn đã là bắt đầu không thể nghe rõ và đầu óc cũng trở nên có chút quay cuồng.
Hôn mê!
Ăn ngủ nghỉ? Chả nhẽ đến cả tắm cũng phải mang giày sao?Đã vậy từ giờ còn phải đeo hơn trăm cân trường kiếm mà không được vận đấu khí? Đây là cái khái niệm gì?.
Mặc dù Kim Hậu cũng thừa biết đây là bài tập luyện thể hiệu quả mà hắn đã từng đọc qua vô số truyện tiểu thuyết, cơ mà đến nằm mơ hắn cũng không ngờ được có ngày mình phải tiếp nhận loại bài tập tu hành này.
Mặt mày Kim Hậu trở nên ủ rũ có chút không tình nguyện, nhưng hắn vẫn cứ đeo vào ba món trang bị. Sau đó lại là lắm thêm cái kia ống lắm vào hậu chuôi kiếm.
RẦM!!!
Vừa đeo vào cả bốn món đồ một lúc, Kim Hậu tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng cuối cùng vẫn bị trọng lực của những món đồ này đột ngột đè xuống.
“Thời gian này cháu tốt nhất nên làm quen một chút với loại trọng lực này bằng mấy bài tập đơn giản nhất. Còn luyện kiếm thì chờ tới khi nào cháu có thể đi vững một chút thì lúc đó hãng hay. HA HA HA!!!" Lão Ezio nhìn Kim Hậu chật vật như vậy thì cũng không ngại ngần cười trên sự đau khổ của người khác.
“Hic, đến cả muốn vận đấu khí còn không thở ra hơi, cái này chả khác gì hành hạ chứ không phải là huấn luyện mà~ ông ơi!”. Kim Hậu khóc không ra nước mắt.
Và chuỗi ngày gian khổ của Kim Hậu vừa mới chính thức bắt đầu. Mỗi sáng hắn “chạy” bộ hay nói dung hơn là đi bộ vài vòng quanh ngọn núi, mỗi bước đi nặng nề của hắn là một dấu chân được in sâu xuống nền đất. Đã như vậy, hiện đang là mùa hè oi bức nữa. Đúng là hắn được triệt để cảm thụ cảm giác “yomost” hai trong một.
Hít đất, lên xà, cùng đồng loạt một vài động tác thể dục ở thế giới trước cũng được hắn vận dụng triệt để, cộng thêm vài bài tập tai quái từ lão Ezio chồng cây chuối, đi thăng bằng v.v.. Cứ như vậy suốt hai tháng, Kim Hậu phải tập những loại bài tập kỳ quái mà cũng không kém phần tàn khốc.
____________
Xì Xì~
Một thân ảnh hiện đang ngồi xếp bằng trong một chậu gỗ lớn trong một sơn động mà trong đó đoàn nước màu trắng ngà đang từ từ đổi trở lại thành nước trong bình thường.
“Phù phù! Nặng nhọc tập luyện cả ngày cuối cùng ngồi trong nước thuốc vẫn là phê nhất.” Kim Hậu sảng khoái cảm khái bước ra khỏi chậu gỗ.
Hai tháng qua tất hắn thật sự phải ăn ngủ nghỉ với đống trang bị trọng lức mà lão Ezio bắt hắn đeo lên, chỉ trừ phi lúc tu luyện trong nước thuốc thì mới có thể bỏ ra mỗi đôi giày mà thôi. Nhưng mà như vậy cũng đủ để hắn cảm thấy thoải mái phần nào rồi.
Vận động một chút rồi lại mặc lên quần áo, khóe miệng của Kim Hậu khẽ nhếch lên, hắn thầm nghĩ.
“Mình lại bắt đầu có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá, đúng là có công pháp có khác.”
“Đột phá tới tam tinh cũng có lẽ phải đi ra ngoài được rồi, huấn luyện mãi như thế này cũng thật vô vị, phải nên nếm mùi thực chiến thêm nữa mới được, dù sao tốc độ tu luyện của mình cũng đã bắt đầu chậm đi”.
Mặc dù lần trước Kim Hậu đụng độ bày sói là lần đầu tiên thực chiến của hắn, nhưng lần chiến đấu đó cũng phần lớn là nhờ may mắn mà hắn mới có thể sống sót. Dù sao cái Kim Hậu cần thiết là phải không ngừng rèn luyện bản thân.
Kim Hậu trong hai tháng qua cũng đã làm quen được với trọng lực mà hắn phải kêu trời kêu đất vài ngày đầu. Hiện tại hắn đã có thể luyện kiếm trở lại, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng động tác của hắn vẫn là rõ ràng mạch lạc, không bị trọng lực đè nặng mà ảnh hưởng chiêu thức. Tuy vậy, tốc độ có chút chậm hơn trước.
Chắp tay sau lưng đứng một bên nhìn Kim Hậu tập luyện, lão Ezio âm thầm gật đầu tán thưởng, chỉ mới hai tháng mà hắn đã có thể cầm kiếm tu luyện trở lại, đến cả lão năm ấy lúc theo sư phụ tu luyện cũng phải tới nửa năm mới miễn cưỡng cầm kiếm vung loạn, mà Kim Hậu chỉ cần có hai tháng, thật sự đúng là một cái quái thai trời sinh.
Cũng không thể không quên tác dụng nước thuốc của Bạch lão mà suốt nửa năm qua Kim Hậu ngồi ngâm tu luyện, kinh mạch, thân thể từng bộ phận cơ nhục của hắn đã vượt xa một giả nguyên cảnh tu luyện giả bình thường khác. Không những vậy, tuy chỉ mới có nhất tinh giả nguyên cảnh nhưng thực lực của hắn đã có thể phân cao thấp với tam tinh giả nguyên cảnh, điều này cũng một phần nhờ vào sự kỳ diệu của Đấu Pháp quyết, mặc dù là hoàng giai hạ cấp công pháp nhưng so sánh với cao cấp hạ phẩm vẫn là cao hơn một bậc. Tuy vậy, so với hạ cấp Huyền giai thì vẫn là có chút miễn cưỡng.
“Được rồi Hậu, cháu vẫn nên là chuẩn bị đột phá được rồi. Cũng đừng có áp chế bình cảnh lâu như vậy”. Lão Ezio im lặng từ đầu tới giờ bỗng là lên tiếng nhắc nhở Kim Hậu.
Xác thật, Kim Hậu đã có thể đột phá nhưng hắn vẫn là đang chờ thời cơ không muốn nóng vội, với người khác sẽ là vô cùng háo hức hận không thể ngay lập tức đột phá, còn với Kim Hậu thì chí ít ra hắn cũng cần phải chuẩn bị tâm lý.