“Giúp thế nào?”
Cố Đình Xuyên nhướng mày nhìn cô, dù anh đã quen nhìn thấy nhiều gò má xinh đẹp trong làng giải trí nhưng anh vẫn bị vẻ đẹp của cô thu hút.
Cô khác với vẻ đẹp của hầu hết các nghệ sĩ nữ. Cô không đặc biệt lộng lẫy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại có một khí chất đặc biệt nào đó. Khi nhìn thấy cô, thật khó để rời mắt và chỉ muốn nhìn chằm chằm vào cô...
"Con gái tôi mất tích, tôi không liên lạc được với bé, phiền anh đưa tôi đến cổng trường học của bé.”
Hạ Thanh Trì cố hết sức duy trì bình tĩnh, đôi mắt đẹp không tránh khỏi lộ ra một chút lo lắng.
Hai tay đặt trên đùi đan vào nhau, nhìn kỹ có thể thấy tay cô hơi run.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Cố Đình Xuyên, không ngờ anh lại muốn nắm lấy tay cô và truyền cho cô hơi ấm để xóa bỏ nỗi sợ hãi.
Khi biết mình có ý nghĩ như vậy, anh cáu kỉnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh luôn ghét đụng chạm thân thể, mỗi lần Hạ Lăng An chủ động đến gần anh đều tự động giữ khoảng cách. Giờ lại chủ động muốn nắm tay người phụ nữ chỉ mới gặp qua vài lần.
Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy thật nực cười, đồng thời anh cho rằng lần trước anh nghĩ như thế này cũng vì cô...
Hạ Thanh Trì đợi hồi lâu không thấy đáp lại, nhìn thấy anh nghiêng đầu sang chỗ khác còn tưởng anh trả thù, bởi vì vừa rồi cô từ chối nên anh định nhắm mắt làm ngơ, dùng cách này để cô tự động xuống xe.
Vì con gái, cô siết chặt nắm đấm và phải chịu đựng.
“Cố tổng?” Cô thử gọi lại.
Cố Đình Xuyên sốt ruột nói với tài xế: “Lái xe đi.”
Xe chậm rãi khởi động, bầu không khí trong xe càng trở nên trì trệ. Hạ Thanh Trì rất quan tâm đến bé Hạ, trên đường đi cô vẫn hy vọng con gái mình sẽ không sao.
Cố Đình Xuyên ngửi thấy mùi hương của cô trong không gian kín mít, cảm giác quen thuộc này khiến anh càng ngày càng khó chịu. Cô gái trước mắt rốt cuộc giống bao nhiêu phần với người trước kia?
Nhìn thấy vị trí của chiếc xe lệch khỏi phương hướng của trường học, Hạ Thanh Trì lo lắng sửa lạ: "Bác tài, nhà trẻ sẽ rẽ trái ở ngã tư phía trước rồi quay đầu lại."
Cô dứt lời, tài xế không phản ứng, tiếp tục chạy xe thẳng một mạch.
Trái tim căng thẳng của Hạ Thanh Trì sắp vỡ òa, cô kích động nắm lấy cổ tay Cố Đình Xuyên: “Cố tổng, tôi xuống ở phía trước.”
Cố Đình Xuyên nhìn xuống tay cô, cảm giác bị cô chạm vào không làm anh chán ghét như tưởng tượng, ngược lại còn...
“Cố tổng, tôi muốn xuống xe.” Hạ Thanh Trì không đợi anh trả lời, lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Nếu đi xa hơn, cô sẽ càng ngày càng xa trường học, thậm chí cô còn không biết tìm bé Hạ ở đâu.
Người đàn ông bên cạnh cô hoàn toàn không có ý mở miệng, cô liền nổi giận đùng đùng, anh ta lúc đầu đã không muốn giúp cô sao? Phải cố tình gây khó dễ cho cô vào lúc này?
“Cố tổng, lần sau nếu anh không muốn giúp thì có thể nói, không cần dùng cách này.”
Đại não Hạ Thanh Trì bị lo lắng và tức giận xâm chiếm, cô trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.
Không có gì quan trọng hơn máu thịt của cô, chỉ cần chậm một giây, trái tim cô sẽ lo lắng nhiều thêm một giây.
Cố Đình Xuyên không phản bác cũng không nói lại, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Nhìn thấy anh, Hạ Thanh Trì như trở về nhiều năm trước, khi anh ở trước mặt cô cũng như thế.
Hạ Thanh Trì chủ động liên lạc với anh, nhưng người đàn ông trước mặt cô dường như không nhìn thấy cô, được sự động viên của mọi người, cô mời anh đến dự tiệc sinh nhật, trong lòng thầm cầu mong anh xuất hiện, nhưng tiếc là đợi đến sáng anh cũng không xuất hiện.
Người đàn ông này quen dùng thủ đoạn, dùng thái độ thờ ơ giết chết mọi sự dịu dàng của bạn.
“Được rồi, Cố tổng, tôi không nghĩ chúng ta cần hợp tác. Tôi không thích bị trêu chọc.”
Hạ Thanh Trì gầm gừ nói.
Nó chứa đựng những cảm xúc trước đây của cô đối với anh, cũng như nhắc nhở bản thân về diện mạo thực sự của người đàn ông trước mặt cô.
Lời vừa dứt, xe cũng dừng lại, cô mở cửa xe nhanh chóng thoát khỏi nơi này, cô không thể ở bên người đàn ông này thêm một giây nào nữa.
“Mẹ.”
Cách đó không xa, một bóng người nhỏ bé chạy nhanh về phía cô.
Khi cô có thể nhìn rõ ai đang đến, trái tim Hạ Thanh Trì cuối cùng đã thả lỏng hơn phân nửa, cô thuận đà ôm lấy bé Hạ bế lên.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi.” Bé Hạ lẩm bẩm vừa ôm cổ vừa dựa nửa người vào lòng mẹ.
Nhìn thấy con gái bình an vô sự, Hạ Thanh Trì hoàn toàn yên tâm.
“Vào nhà ngồi trước đi?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông độc đoán từ trên đầu truyền đến, đánh thức Hạ Thanh Trì.
Cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Cố Đình Xuyên, gió lướt qua gò má, cô dần dần lấy lại lý trí, chuyện xảy ra trong xe vừa rồi hiện lên trong đầu cô rất rõ ràng, cô đã nói gì với người đàn ông này.
“Mẹ, sao chúng ta không vào trong ngồi đi?” Bé Hạ nói nhỏ bên tai cô khi thấy cô không nhúc nhích.
Hạ Thanh Trì quẳng cho bé một cái nhìn, tình hình hiện tại là như thế nào cô vẫn chưa tính sổ với bé Hạ.
Bé Hạ nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, chột dạ dời mắt không dám nhìn.
“Chuyện này phức tạp lắm, hay là chúng ta vào trước, từ từ con sẽ nói cho mẹ biết?”
Bé chủ động xoa xoa mặt Hạ Thanh Trì, hai mắt nhanh chóng đảo qua: “Vừa rồi bà nội quản gia nói với con trời sắp mưa, chúng ta vào trú mưa trước, đợi mưa tạnh rồi về được không?”
Hai người đang nói chuyện, một bóng dáng cao lớn từ từ bao lấy họ.
Bé Hạ nhìn thấy người tới trước tiên, hai mắt lóe lên: “Chú.”. W?b đọc nhanh tại ~ tr?? tr?y?n.?n ~
Lời nói vừa xong, Hạ Thanh Trì mới nhìn qua, khuôn mặt anh ngược sáng nên không nhìn rõ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dáng người hoàn mỹ của anh. Anh đi dép lê. Đôi chân thon dài, vòng eo dưới cánh tay...
Không biết có phải do rượu làm ra hay không, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh không nên có.
“Cố tổng, đã không sao rồi, tôi đưa đứa nhỏ về trước.” Cô ôm bé Hạ muốn chạy trốn.
Cô cảm thấy hai má nóng bừng bừng, nếu tiếp tục ở với người đàn ông này, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, những hình ảnh kỳ lạ đó thoáng qua trong đầu cô, dường như cô vẫn chưa hoàn toàn quên được quá khứ.
Còn chưa để cô đi được vài bước, một cánh tay mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay cô và ngăn cô tiến về phía trước.
“Nghỉ ngơi một chút đi, mặt cô rất đỏ.”
Nhất định là Cố Đình Xuyên cố ý.
Hạ Thanh Trì gào thét trong lòng, anh chủ động vươn tay ra với mình vào lúc này, khiến lòng cô xao động.
Cô nhanh chóng thu tay lại như bị điện giật, đứng sang một bên lắc đầu: “Tôi không sao, vừa rồi ở trên xe ngột ngạt quá, anh mau về nghỉ ngơi đi, tôi đưa đứa nhỏ về trước.”
Cô nói hai ba câu từ chối, đang tìm cơ hội mang bé Hạ rời đi, một bóng người khác ngăn lại:
“Dì à, ngồi lại một lát đi, trời sắp mưa rồi, ở đây không dễ bắt taxi đâu.”
Cố Thần đứng trước mặt cô không biết từ lúc nào, nói lời quan tâm khiến gò má lạnh lùng kia sượng cứng, cô vẫn có một chút cảm động, sự chân thành trong mắt đối phương là thật.
"Đúng đó, mẹ ơi, bánh quy do dì Trương nướng rất ngon. Mẹ có muốn ăn thử không?"