Cố Đình Thuấn không ngờ cuộc trò chuyện vừa rồi của anh ta và Hạ Thanh Trì đã bị Lộ Tiểu Kỳ nghe thấy tất cả.
Thật ra, mấy ngày nay Cố Đình Thuấn đã suy nghĩ rất nhiều, anh ta hiểu rằng anh ta vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, nên không thể ở bên Lộ Tiểu Kỳ được, việc chia tay là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, nếu như có thể lợi dụng Lộ Tiểu Kỳ để thuyết phục Hạ Thanh Trì hợp tác với anh ta đẩy ngã Cố Đình Xuyên, thì việc đó rất tốt, vậy nên, Cố Đình Thuấn mới làm ra chuyện như thế, buộc phải chia tay với Lộ Tiểu Kỳ.
Nhưng mà chỉ có Cố Đình Thuấn mới biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì, dù có tình cảm với Lộ Tiểu Kỳ hay không, thì cơ thể của Cố Đình Thuấn vẫn thành thật hơn miệng của anh ta.
Hôm qua, Cố Đình Thuấn dậy sớm để chuẩn bị, khi Lộ Tiểu Kỳ vừa mới dậy, anh ta đã lạnh lùng bảo Lộ Tiểu Kỳ nhanh chóng rời đi. Lộ Tiểu Kỳ cũng không hiểu lắm, còn tưởng Cố Đình Thuấn đang nói đùa với cô.
Cố Đình Thuấn quyết định xong đẩy ngã Lộ Tiếu Kỳ xuống đất, còn nói với cô: “Cô chỉ là một trong những người bạn giường của tôi thôi, bây giờ xong việc rồi, cô có thể đi.”
Cố Đình Thuấn sẽ không bao giờ quên ánh mắt của Hạ Thanh Trì khi anh ta nói lời này, còn cả sự đau lòng của chính Cố Đình Thuấn trong khoảng khắc đó.
“Đợi đến khi tôi cần thì tôi sẽ liên lạc với cô.” Sau khi nói xong, Cố Đình Thuấn hoàn toàn không cho Lộ Tiểu Kỳ kịp thời gian phản ứng, lập tức vứt Lộ Tiểu Kỳ ra khỏi cửa.
Nghe thấy tiếng kêu khóc xé ruột xé gan của Lộ Tiểu Kỳ bên ngoài cửa, lần đầu tiên Cố Đình Thuấn cảm thấy việc trả thù Cố Đình Xuyên dường như không còn quan trọng nữa, như thể sống một cuộc sống yên ổn trong mấy ngày qua cũng rất tốt.
Tuy nhiên, sự cố chấp trong lòng Cố Đình Thuấn không ngừng ngăn cản, không cho anh ta ra mở cửa cho Lộ Tiểu Kỳ, cho đến khi ngoài cửa đột nhiên không có tiếng gì nữa, Cố Đình Thuấn mới cánh cửa ra thành một kẽ hở, không thấy bóng dáng của Lộ Tiểu Kỳ đâu, Cố Đình Thuấn hoảng hốt.
Anh ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, thậm chí còn không kịp thay giày, lập tức ra khỏi cửa đuổi theo, ở tại một góc đường nhìn thấy bóng dáng của Lộ Tiểu Kỳ, trong lòng Cố Đình Thuấn mới buông nhẹ xuống.
Cố Đình Thuấn luôn đi theo phía sau của Lộ Tiểu Kỳ, nhìn thấy Lộ Tiểu Kỳ đi vào quán bar, Cố Đình Thuấn cũng đi theo vào. Anh ta ngồi cách Lộ Tiểu Kỳ không xa, anh ta biết tổng cộng Lộ Tiểu Kỳ đã uống bao nhiêu, Cố Đình Thuấn cũng uống nhiều như thế với Lộ Tiểu Kỳ.
Mấy tên đó luôn lảng vả vây quanh, lúc Cố Đình Thuấn suýt chút nữa không nhịn được muốn xông tới, nhưng ngay khi Cố Đình Thuấn vừa mới đứng dậy, thì thấy bóng dáng của Hạ Thanh Trì.
Lúc ấy Cố Đình Thuấn mới yên tâm ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, mãi đến khi Lộ Tiểu Kỳ và Hạ Thanh Trì rời đi, Cố Đình Thuấn mới yên tâm rời khỏi quán bar. Khi về đến nhà, Cố Đình Thuấn mới nhận ra, ngay cả chìa khóa nhà anh ta cũng không cầm theo lúc ra khỏi cửa.
Lúc này, Cố Đình Thuấn cười khổ ngồi trước cửa nhà mình, việc phải làm vẫn chưa làm xong, vậy mà anh ta đã gặp được người phụ nữ mà anh thực sự thích.
Cố Đình Thuấn, anh ta phải tự làm tự chịu, đêm hôm đó, Cố Đình Thuấn tự nhủ thầm trong lòng.
“Tiểu Kỳ...” Cố Đình Thuấn là người luôn là người dẻo miệng lưỡi, vậy mà lại cứng họng, trong phút chốc không thể nói thành lời.
Đợi đến khi Cố Đình Thuấn sắp xếp lại ngôn ngữ ổn định và chuẩn bị nói rồi, anh ta ngẩng đầu lên, thì lại đối mặt với giao diện đã cúp máy.
“Cô ấy cúp máy rồi.”Trong giọng nói của Cố Đình Thuấn toát ra sự cô đơn khó tả.
“Đình Thuấn, tôi cũng là con gái, tôi có thể nói cho anh biết thứ mà con gái ghét nhất là bị người khác tự ý quyết định cuộc đời của mình. Điều này khiến con gái cảm giác không được tôn trọng, tóm lại là, nếu tình cảm không được tôn trọng thì sẽ không muốn tiếp tục nữa.”
Hạ Thanh Trì biết chắc lúc này Lộ Tiểu Kỳ đang đến chỗ này rất nhanh, vậy nên, cô cũng có thể nhân cơ hội thử lòng Cố Đình Thuấn.
Cố Đình Thuấn ngẩng đầu lên, sự tuyệt vọng lúc đó tuyệt đối không phải là giả, trong lòng Hạ Thanh Trì biết rõ, biết Lộ Tiểu Kỳ không phải là người phải người nhờ vả, trong lòng rất vui mừng cho Lộ Tiểu Kỳ.
“Nếu không thể tiếp tục thì đừng tiếp tục nữa.” Cố Đình Thuấn chịu đựng đau lòng tự tự an ủi mình: “Dù sao tôi cũng không thể cho cô ấy một tương lai tốt đẹp, mối quan hệ này dù sao cũng chỉ là lưu luyến thôi.”
Hạ Thanh Trì cười không nói gì, một lúc lâu sau, Hạ Thanh đoán chừng Lộ Tiểu Kỳ sắp đến, Hạ Thanh Trì đứng dậy: “Tạm biệt, tôi về trước đây.”
Cố Đình Thuấn vẫn là một người rất lịch sự, anh ta cũng đứng dậy, đưa Hạ Thanh Trì ra cửa: “Xin hãy chăm sóc cho Lộ Tiểu Kỳ thật tốt.”
Hạ Thanh Trì không nói chuyện, cô bước tới mở cửa, đúng lúc Lộ Tiểu Kỳ đang đứng ở cửa.
Hạ Thanh Trì cười vui vẻ, cô vỗ vỗ Lộ Tiểu Kỳ, cô vỗ vỗ Lộ Tiểu Thiền vẫn đang thở hổn hển, nói: “Cứ nói chuyện đi, sắp đến giờ rồi, tớ phải đi đón Hạ Bảo Bối tan học.”
Nói xong, Hạ Thanh Trì tự mình rời đi.
Lộ Tiểu Kỳ không để ý đến Cố Đình Thuấn đang ngạc nhiên, cô bước vào nhà, giơ tay tát nhẹ Cố Đình Thuấn một cái: “Tên khốn nạn này.”
Cố Đình Thuấn chưa bao giờ bị người khác tát vào mặt, tuy rằng cái tát của Lộ Tiểu Kỳ không nặng nhưng nếu đổi lại là người khác, Cố Đình Thuấn ít nhất sẽ phế đi tay của người ta, nhưng bây giờ, Cố Đình Thuấn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
“Tiểu Kỳ.” Cố Đình Thuấn nắm lấy tay Lộ Tiểu Kỳ, thậm chí trong lòng anh ta cảm thấy đau, không biết tay của Lộ Tiểu Kỳ có đau không?
“Dựa vào cái gì mà anh lại tự quyết định ý kiến của tôi? Lộ Tiểu Kỳ khóc, nói: “Chẳng lẽ trong lòng của anh, tôi là một người phụ nữ như vậy sao? Chẳng lẽ tôi thích anh là vì tiền của anh sao?”
Cố Đình Thuấn kéo Lộ Tiểu Kỳ ôm vào trong lòng: “Tiểu kỳ, anh xin lỗi.”
Lộ Tiểu Kỳ đánh vào lưng Cố Đình Thuấn, nhưng không có động thái muốn đẩy Cố Đình Thuấn ra.
“Về sau không cho phép nói chia tay nữa, biết chưa?” Lộ Tiểu Kỹ bình tĩnh lại, chậm rãi nói.
Cố Đình Thuấn gật gật đầu: “Không nói, sau này sẽ không nói.”
Hai người ôm nhau trìu mến, giống như bất kỳ bóng tối u ám nào cũng trở nên dễ bị tổn thương dưới ánh mặt trời, bất kỳ âm mưu, mưu mô nào đều có thể dễ dàng tan biến khi đối mặt với tình yêu.
Mặc dù Hạ Lăng An đã bị hạn chế hành vi ở gia đình nhà họ Cố những ngày nay, nhưng về cơ bản thì vẫn tự do, vào buổi trưa cô ta lập tức biết tin từ chỗ Tiểu Mễ là Đinh Linh đã bị sa thải.
Đinh Linh bị sa thải, Hạ Lăng An không thể hiểu, thở dài một hơi, nhưng Đinh Linh này vẫn có thể giúp cô ta làm một việc cuối cùng.
Hạ Lăng An liên lạc với một số tên côn đồ, sau khi thu xếp xong mọi thứ, cô ta hài lòng ngồi trên chiếc ghế tựa trước cửa sổ kính trong suốt cao từ trần đến sàn, tận hưởng ánh nắng chiều ấm áp.
Hạ Lăng An sờ lên bụng, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, mẹ sẽ lo liệu mọi chuyện, sau khi con ra đời, lúc ấy gia đình chúng ta có thể hạnh phúc ở bên nhau.”
Vừa lúc đang hơi buồn ngủ, Hạ Lăng An nhận được cuộc gọi từ Đinh Linh.
“Này, chị Lăng An, chị đã nghe về chuyện ở công ty chưa? Đúng như dự đoán của chị, chị mau tìm cách cứu em với.”
Khuôn mặt Hạ Lăng An đầy vẻ chán ghét, nhưng cô ta vẫn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Đinh Linh, chuyện ở công ty tôi đã nghe nói rồi, cô về nhà nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”
Sau khi Đinh Linh nghe xong câu này, quả thực rất biết ơn Hạ Lăng An: “Cảm ơn chị Lăng An, cảm ơn chị Lăng An.”
Sau khi Hạ Lăng An nói câu không có gì xong, lập tức cúp điện thoại.