Tôi là một con đĩ! Vâng! Đó là sự thật, mà tôi chẳng bao giờ phủ nhận. Nếu có ai đó, chỉ vào mặt tôi mà chửi:
- Mày là con đĩ.
Tôi sẽ mỉm cười và chỉ thẳng lại vào mặt kẻ đó:
- Còn hơn mày,muốn làm một con đĩ như tao cũng không được.
Đùa thôi, nói đến đây chắc nhiều người nhếch mép nghĩ thầm một con đĩ mà lại tự hào về nghề của mình thì thật bỉ ổi. Thật sự thì, chẳng ai biết tôi làm đĩ trừ gia đình tôi. Mà gia đình tôi thì chỉ có ba người, là mẹ tôi bốn mươi lăm tuổi, thằng em trai tôi, ba tuổi, và tôi. Nếu tôi nói, mẹ tôi rất yếu ớt, không thể kiếm ra tiền, chắc chắn nhiều người sẽ bảo tôi đang đổ lỗi cho hoàn cảnh để ngụy biện cho nghề nghiệp của mình, nhưng đó là sự thật cho dù tôi muốn hay không.
Bố tôi đâu? Ông ta chết rồi, thực ra là ông ta ngồi tù, nhưng tôi không coi ông ta là bố, nên coi như ông ta đã chết cho bớt phần suy nghĩ.
Tôi hai mươi hai tuổi, đang là sinh viên trường Đại học Hà Nội, học giỏi, luôn đạt học bổng, xinh đẹp, nhiệt huyết. Chỉ có điều, tôi làm đĩ.
Đừng vội chửi tôi, tôi là đĩ, nhưng đĩ văn minh, đĩ lịch sự, đĩ có tâm, đĩ có nguyên tắc.
Bởi:
Thứ nhất, người đàn ông muốn ngủ với tôi, phải là kẻ có tiền, nhưng có tiền thôi chưa đủ, vì tôi không bao giờ ngủ với đàn ông xấu. Tức là ai muốn ngủ với tôi, phải là người đàn ông vừa có tiền, vừa đẹp trai. Thật nực cười và cũng thật rẻ rách đúng không, nhưng tôi thích thế. Kể cả là đĩ, tôi cũng phải có sự riêng biệt của tôi.
Thứ hai, tôi không bao giờ ngủ với một người đàn ông quá một lần. Đơn giản, vì tôi không muốn có gì khác, ngoài sự mua bán thân thể. Tôi không thích làm kẻ thứ ba,tôi sợ nếu ngủ nhiều lần với một người, sẽ dẫn đến việc nảy sinh tình cảm, khiến nếu người đó có vợ hay người yêu rồi thì bị tan vỡ tình cảm.
Thứ ba, dù muốn hay không, ngủ với tôi cũng phải dùng bao cao su, nếu không, dù có cao phú soái, tôi cũng từ chối
Tôi là đĩ tự do, chẳng có sự quản lý của ai, nên chẳng ai bắt ép được tôi cái gì cả. Tôi thích gì thì tôi làm thế, tôi đẹp, lại có học, nên đĩ như tôi, vô cùng quý hiếm, vậy nên cái việc tôi chảnh chó một chút,nguyên tắc một chút khiên tôi càng thú vị và hấp dẫn. Ban ngày, tôi cũng như các sinh viên khác, đơn giản, quần bò áo sơ mi đi học. Chỉ có ban đêm, tôi bắt đầu đi làm đĩ, không biết những con đĩ khác thế nào, nhưng tôi không bao giờ trang điểm quá đậm, nhẹ nhàng, trong veo, quần áo cũng thế, kín hở vừa phải. Thực ra khuôn mặt tôi đã quá đủ xinh đẹp, cơ thể tôi đã quá đủ quyến rũ vậy nên chả cần làm gì nhiều sất. Mỗi tối, tôi đều lên bar ngồi uống rượu một mình, khuôn mặt tỏ ra thanh tao, nhưng đôi mắt lại luôn tìm kiếm mục tiêu. Khi có kẻ nào có hứng thú với tôi, đến chỗ tôi gạ tình, tôi sẽ quan sát anh ta, về ngoại hình, quần áo, đồng hồ, nếu anh ta đủ tiêu chuẩn, tôi sẽ gật đầu đồng ý. Làm đĩ bốn năm, tôi có kha khá kinh nghiệm quan sát đàn ông, việc đánh giá không còn quá khó đối với tôi.
Người ta nhìn vào, sẽ nghĩ tôi rất giàu, nhưng số tiền dù nhiều, cũng chỉ đủ tôi dùng để chữa trị bệnh tật cho mẹ, nuôi em trai, và trang trải cuộc sống cho mình. Mẹ tôi bị suy thận, việc chạy thận mỗi ngày vô cùng tốn kém, tôi chẳng thể tiết kiệm được xu nào, thằng em trai tôi, lại quen uống sữa xịn, thế nên chả có gì đáng ngạc nhiên nếu nói tôi là kẻ vô sản.
Nếu có ai hỏi, tôi căm hận ai nhất trong cuộc đời tôi sẽ nói luôn người đó là bố tôi. Chẳng có lý do gì đặc biệt, bởi tôi thấy ông ta là kẻ bất tài vô dụng, chẳng nuôi nổi vợ con. Lúc ông ta chưa đi tù, tôi thấy ông ta không đến nỗi đáng ghét, mặc dù suốt ngày ông ta uống rượu rồi thỉ thoảng đánh mẹ tôi, nhưng từ sau khi ông ta đi tù tôi bỗng căm ghét và kinh tởm ông ta. Tôi luôn nguyền rủa cho ông ta chết đi mặc cho ai nói tôi độc ác, bất hiếu.
Còn đàn ông, đối với tôi mà nói, chỉ là công cụ cho tôi kiếm tiền không hơn không kém. Nhiều khi có vài thằng gọi tôi là con đĩ, con phò, tôi bỗng cảm thấy nực cười, cùng ngủ với nhau, đàn bà bị chửi là đĩ, vậy ngủ với đĩ cái, ắt hẳn là đĩ đực.
Với tôi. Chỉ có mẹ tôi, và em trai tôi là hai người quan trọng nhất, tôi có thể bị sỉ nhục, bị khinh bỉ, nhưng bất kỳ ai đụng vào họ, dù có chết, tôi cũng phải bảo vệ.
Hôm nay cũng như mọi ngày, học xong buổi sáng, tôi về nhà nấu cơm,rồi qua nhà bà hàng xóm đón em trai qua viện thăm mẹ. Nó nhìn thấy tôi, mừng rỡ chạy ra ôm tôi, lòng tôi có chút xót xa. Lâu rồi, mẹ nằm viện, tôi lại chẳng có thời gian chăm sóc nó, toàn gửi nó ở nhà bà Hoa rồi gửi bà chút tiền. Tôi ôm nó, gọi một chiếc taxi đi thẳng vào bệnh viện thận. Lúc tôi đi qua hành lang, ai cũng nhìn tôi. Tôi khẽ mỉm cười, một đứa con gái, nhìn cao ráo, nhưng vẻ mặt lại trong trẻo như học sinh cấp ba, lại mặc quần dài, áo sơ mi trắng, bế một thằng bé ba tuổi, người ta không tò mò mới lạ.
Ngày trước, bác sĩ trị thận cho mẹ tôi còn hỏi tôi có phải mẹ thằng bé không, bởi nhìn chúng tôi rất giống nhau. Tôi chỉ cười cười, không trả lời, vì quá quen với những câu hỏi như vậy. Chp đến khi thằng bé gặp mẹ tôi, gọi bà bằng mẹ, mọi người mới đầu hiểu ra chuyện. Đang đi thằng bé hỏi tôi:
- Chị Chi, chị Chi, hôm nay bạn Ngọc Mai bảo em là con hoang, không có bố, phải không ạ.
Tôi sững sờ, đây là câu hỏi mẹ và tôi luôn né tránh. Tôi xoa vai đầu đáp:
- Mình có bố, nhưng bố mất rồi. Bố bị tai nạn nên không còn nữa.
- Thật hả chị, bố đáng thương quá. Bố có biến thành ngôi sao không?
Tôi im lặng, không biết giải thích thế nào, đành ậm ừ cho qua chuyện. Nó thật sự quá bé để hiểu chết là gì. Nó có lẽ cũng hiểu chuyện, thấy tôi ậm ừ thì không nói gì nữa. vào phòng bệnh, thấy mẹ tôi đang nằm, nó chạy đến ôm bà, rồi líu lo, kể hôm nay được bà Hoa dạy học hát. Tôi nhìn nó mỉm cười, thằng bé thật thông minh, đáng yêu. Trong cuộc sống bề bộn lo toan này, nó bỗng giống như một tia nắng, rạng rỡ, chẳng vương chút bụi trần.
Tôi đưa cơm một phần cơm cho mẹ, một phần gọi nó lại đút cho nó ăn. Ăn xong tôi bảo mẹ nghỉ ngơi, rồi đi tìm bác sĩ Thành, phụ trách hồ sơ bệnh án của mẹ tôi. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có chút thương cảm:
- Thật ra, mẹ em cũng đến cấp độ ba rồi, việc chạy thận là điều hiển nhiên. Anh biết mấy năm gần đây, gia đình em rất tốn kém, nhưng nếu không như vậy, chẳng còn cách khác..
Anh ta bỏ lửng câu nói, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai sáng sủa của anh ta, mỉm cười, rồi gật đầu. Làm xong mọi việc, tôi bế em trai về, ánh nắng buổi chiều, gay gắt khiến tôi có chút mệt mỏi. Gửi em cho bà Hoa, rồi về tắm rửa, thật sự, tôi và nó rất ít khi gặp nhau, thi thoảng tôi đón nó về nhà, nhưng buổi tối lại phải mang đi gửi.
Về nhà, tôi cởi phăng bộ quần áo, rồi vào nhà vệ sinh
Ngắm nhìn mình trong gương, tôi bất giác mỉm cười, thân thể này, có phải là của tôi nữa hay không? Bỗng dưng, tôi thấy mình nhơ nhớp, bẩn thỉu đến đáng sợ, tôi cứ xả nước vào mình, như để gột sạch sự nhơ nhớp đó, nhưng không thể nào mà sạch nổi.
Tôi thở dài, lau người, mặc bộ quần áo rồi lên giường nằm ngủ. Ngày hôm nay, nắng rất gắt, cộng thêm những lo toan cuộc sống, khiến tôi thật sự mệt mỏi..
Nằm ngủ thiếp đi mấy tiếng, tôi bỗng mơ thấy một người, một người mà lâu lắm rồi tôi không hề gặp. Bỗng dưng, tôi choàng tỉnh, đôi mắt có chút ướt. Người ta bảo rằng, khi con người gặp khó khăn, thường hay nhớ đến những lúc hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc đó, ngắn ngủi đến nỗi, tôi còn chưa hiểu, nó thật sự như thế nào. Bao năm rồi, tôi vẫn nhớ đến anh, mặc dù tôi và anh mới chỉ gặp nhau lần duy nhất ấy. Phụ nữ, thường nhớ đến người đàn ông làm tình với cô ta đầu tiên, còn tôi, lại nhớ đến người đàn ông làm tình với tôi lần thứ hai.
Tôi bất giác sờ lên cổ, chiếc vòng cổ vẫn nằm im trên đó, món quà quý giá nhất, mà tôi được nhận. mặc dù nó chẳng hề đáng nhiều tiền.
Tôi tỉnh hẳn, đi rửa mặt, lấy bộ quần áo sexy nhất, trang điểm một chút, rồi bắt taxi đến quán bar quen thuộc.
Nhạc sập sình, đèn nhấp nháy quay cuồng, tôi đã quá quen với nơi này, vậy mà hôm nay, tôi bỗng thấy vô cùng khó chịu.
Tôi chọn bàn giữa để ngồi, xung quanh trai gái rất đông, hôm nay, thật sự tôi không muốn làm tình. Mấy kẻ đàn ông, vây quanh tôi như những con thú thèm khát tình dục, tôi bất giác nhếch mép. Trên đời này, đàn ông chung thuỷ liệu còn không. Tôi bỗng dưng nhìn thấy phía xa, một tên đàn ông vô cùng đẹp trai tuấn tú, nhưng lại rất quen thuộc, nheo mắt lại, thì phát hiện ra đó là Thành. Anh ta cũng đến đây sao? Tự hỏi, nhưng rồi tôi cười khẩy chính mình, đây là quán bar, ai đến thì đến, ai đi thì đi, miễn là có tiền. Anh ta nhìn thấy tôi, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, mẹ tôi trị thận được bốn năm rồi, anh ta phụ trách mẹ tôi hai năm gần đây thôi, vốn dĩ bình thường anh ta thường hay thấy tôi ăn mặc kín đáo, có vẻ như sinh viên chăm ngoan, nhìn tôi thế này, ắt hẳn bất ngờ. Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh ta, nếu như là bốn năm trước đây, tôi sẽ rất xấu hổ, nhưng giờ thì không. Anh ta tiến lại gần tôi, giọng trầm ấm cất lên:
- Sao em lại ở đây? Lần đầu tiên thấy em ăn mặc thế này, anh có chút không quen..
Tôi nhìn anh ta, áo sơ mi, quần âu, thật sự rất rất đẹp trai, nhưng lại không hề hợp với nơi này, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta đến đây. Tôi cười nhạt:
- Em đến chơi thôi, thế anh đến làm gì?
- Anh đến tìm người.
- Ồ, thế à? Quán bar này khá đông, muốn tìm anh vào trong hẳn ý.
- Ừm anh hy vọng người đó không ở đây
Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi, không quên ném cho tôi cái nhìn lạ lẫm. Tôi mặc kệ, ngồi uống rượu tiếp, một lúc có một kẻ đẹp trai, quần áo phong cách công tử, đến ngồi cạnh bắt chuyện:
- Em xinh đẹp, uống với anh một ly được chứ?
Tôi cười lả lơi:
- Tất nhiên rồi, vài ly cũng được
- Đêm nay, có thể cho anh bên em được không? Anh muốn em
- Anh muốn em, thì em muốn gì từ anh được nhỉ
- Ba triệu đủ chưa?Tôi cười giả lả
- Cái giá đó hình như hơi ít, còn đang làm sinh viên, học bổng của em cũng còn tương đương thế
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đẹp, nhưng gian tà
- Thế em muốn bao nhiêu, thật sự, nhìn em, rất trong trẻo, em còn chứ?
- Không, mất lâu rồi, nếu còn, chắc phải giá vài trăm triệu là ít. Nhìn anh giàu có thế này, năm triệu nhé.
- Năm triệu cho một lần chơi gái, em nghĩ anh điên à, gái mại dâm ngoài đường có và trăm?
- Nhà giàu hay điên mà, nếu anh không đồng ý, thì thôi vậy.
Nói xong tôi quay lưng bỏ đi, anh ta chạy theo, kéo tay tôi, rồi cũng đồng ý. Anh ta thuê một khách sạn rất đẹp, đúng là con nhà giàu có khác, tôi tắm qua loa ra đã thấy anh ta đang ngồi đợi sẵn, mùi thơm trên cơ thể anh ta toả ra.
Anh ta ôm tôi, hôn lên tai tôi, rồi bắt đầu hôn xuống môi tôi. Cơ thể tôi không chút đê mê, không chút khoái lạc nhưng vẫn rên to rồi lao vào, hôn anh ta, làm tình đúng bài bản của một con điếm. Xong việc, anh ta nhìn đưa cho tôi đúng năm triệu rồi hỏi số điện thoại của tôi. Tất nhiên, tôi giữ vững nguyên tắc, chỉ quan hệ với một người một lần. anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi im lặng bỏ đi, vứt thêm cho tôi một triệu để thanh toán tiền nhà nghỉ. Tôi mặc quần áo, chỉnh sửa lại tóc tai một chút, thanh toán tiền rồi về, nhìn đồng hồ, cũng 1h đêm rồi, từng cơn gió lạnh thốc vào mặt tôi, khiến tôi bỗng rùng mình. Thời tiết thật khó chịu, ngày nắng gay gắt, tối lại lạnh. Tôi rất mệt, thật sự rất mệt, bắt một chiếc taxi rồi về nhà."
Về đến nhà, tôi bỗng thấy có chút trống trải, mẹ nằm viện, em trai ở nhà bà Hoa, nhà chỉ còn mình tôi. Tôi liền lấy quần áo đi tắm, thói quen của tôi mỗi khi đi khách về, đều tắm rất sạch sẽ rồi mới ngủ.
Quá mệt mỏi, tôi lên giường là ngủ luôn, đến khi tỉnh dậy chợt tôi thấy một người đàn ông quen thuộc chừng năm mưới tuổi, ông ta nhìn tôi, ánh mắt dâm tà, hằn lên những tia thèm khát khiến tôi sợ hãi tột cùng. Tôi gọi mẹ, nhưng không thấy ai cả, ông ta bỗng lao vào tôi, tôi khóc lóc cầu xin ông ta tha, nhưng mặc kệ, ông ta vẫn túm tóc tôi, kéo tôi vào nhà vệ sinh. Hai bàn tay bẩn thỉu nhơ nhớp xé tan lớp quần áo tôi đang mặc, tiếng cười mỗi lúc một lớn, khuôn miệng đầy râu ria hôn lên từng thớ da thịt. Nước mắt tôi chảy dài hai bên thái giường cố gào to những bất thành!
Tôi đau đớn gào lên, bỗng dưng mở mắt nhìn xung quanh. Hoá ra là mơ thôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, sờ lên mặt, chợt thấy ướt đẫm. Mơ thôi mà cũng khóc nhiều đến vậy, tôi cười chính bản thân tôi. Những cơn ác mộng, tôi đã quá quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần mơ thấy tôi vẫn khóc. Tôi ngồi dậy, đi kiếm chút nước uống, trời cũng tờ mờ sáng, nhưng tôi không hề có ý định dậy sớm, vì mai là thứ bảy, tôi được nghỉ, nên phải tranh thủ ngủ nướng. Tôi uống nước xong, nằm ngủ tiếp, đến khi tỉnh dậy cũng là 10 giờ. Tôi sang nhà bà Hoa, đón em về, thằng bé đang ngồi bi bô tập đếm với con bé Mai cháu bà Hoa. Tôi nhìn nó, bỗng thấy bản thân thật có lỗi, thấy tôi nó chạy ra, ríu ra ríu rít. Bế nó về nhà, tôi bảo nó ngồi im để tôi nấu cơm rồi còn vào thăm mẹ. Thằng bé thật hiểu chuyện, ngồi lên ghế, nghịch xe ô tô.
Tôi vào bếp làm đồ rồi nấu cơm, nấu xong tôi dọn ra ăn cùng nó, cả buổi nó cứ líu lo kể rất nhiều chuyện. Giọng ngọng líu khiến tôi thấy buồn cười, ăn xong tôi bế nó ra đường gọi taix rồi vào thăm mẹ. Mẹ tôi thường ăn cơm ở viện, chỉ thi thoảng thèm món gì quá, tôi mới nấu mang vào cho bà.
Bà nhìn tôi, ánh mắt có chút xót xa:
- Dạo này con gầy đi à?
- Không con vẫn vậy mà,
- Mẹ xin lỗi, tất cả là tại mẹ.
- Mẹ mẹ đừng nói như vậy được không? Con bây giờ chỉ còn mẹ và nó, nếu mẹ có mệnh hệ gì, con biết dựa vào ai.
- Ông ta đánh nhau trong tù, hình như bị phạt thêm mấy năm tù hay sao ấy, hôm qua bác Thắng lên thăm mẹ bảo với mẹ như thế
- Đáng đời, con còn mong ông ta chết luôn trong tù đi ấy..
- Chị Chi ơi, ai chết cơ? Hôm qua chị bảo bố chết đúng hông ạ?
Tôi không nói gì, mẹ tôi kéo tay nó:
- Chị Chi bảo người xấu chết thôi, bố con biến thành sao trên trời rồi
- Vâng ạ, sáng nay bà Hoa bảo con, kẻ xấu sẽ bị Diêm Vương trừng trị.
Tôi nhìn nó, chẳng biết nói gì, thật sự tôi không có kinh nghiệm dạy trẻ nhỏ. Mẹ tôi nói với tôi, không được nói điều xấu trước mặt nó, nhưng nhiều khi tôi không kìm chế được, lại nói ra. Cũng may, mẹ tôi dạy nó rất tốt, tôi bỗng cảm thấy may mắn, khi dù mẹ tôi nằm viện nhưng vẫn có thể dạy dỗ nó hiểu chuyện như thế này. Cả buổi trưa nó cứ quấn quýt bên mẹ, rồi bảo mẹ mau khoẻ lại, còn xoa xoa tay chân cho mẹ, khiến tôi thấy quá đỗi yêu thương. Sau những mệt mỏi của cuộc sống, chỉ có ở nơi này tôi mới tìm được hạnh phúc. Mặc dù, nơi này là bệnh viện. Chiều tôi và nó về nhà, hôm nay, tôi không gửi nó bên nhà bà Hoa nữa, tối cũng không đi làm nữa, mà ở nhà ngủ cùng nó. Mỗi tuần, tôi đi làm năm ngày, hai ngày dành cho nó là thứ tư và thứ bảy. Bời vì hôm đó tôi được nghỉ học, cả ngày hôm đó, nó vui lắm, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, cứ thi thoảng lại kể vài câu chuyện, mà đôi khi tôi thực sự không hiểu nó đang nói gì. Tối hai chị em ăn cơm xong, đi ngủ, chẳng hiểu do tôi nhạy cảm, hay sự thật, mà có nó bên cạnh, tôi ngủ ngon hơn rất nhiều
Chủ nhật tôi và nó dậy rất muộn, tôi cũng ngại nấu cơm nên dắt nó ra quán ăn bún ngoài đầu đường, ăn tôi đứng lên định trả tiền, bỗng dưng nhìn thấy một người, tôi há hốc mồm kinh ngạc, có nằm mơ cũng không thể nào có thể nghĩ gặp anh ở đây. Như có một phản xạ, tôi lao vào ôm thằng bé, rồi bế nó lên. Rỗi bỗng dưng, tôi cười hành động ngu xuẩn vừa rồi của tôi, anh có khi còn chẳng nhớ đã từng gặp tôi ở đâu rồi cũng nên. Tôi không kìm được, lén nhìn anh. Áo sơ mi trắng, quần đen dài, ôm trọn đôi chân dài của anh, đứng cạnh anh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và quý phái. Thật sự, họ rất đẹp đôi, đã từng là đôi đẹp nhất của trường chúng tôi. Tôi bế thằng bé, đi qua người anh, bỗng chốc cảm thấy có gì đó khiến mình run rẩy. Nhưng rồi, tôi lấy lại bình thản, trả tiền rồi đi thẳng về nhà bà Hoa..
Gửi em cho bà Hoa, tôi nhanh chóng về nhà. Nói thực, tuy bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng tôi lại như có lửa cuồn cuộn. Tại sao bao năm rôi, tôi ngỡ như quên anh rồi, giờ gặp lại lại thấy tim như đập sai một nhịp. Tại sao bao năm rồi, không gặp, giờ anh lại xuất hiện? Tại sao bao năm rồi, tôi vẫn nhớ đến anh, khi mà, tôi mới chỉ gặp anh duy nhất vào buổi đêm hôm đó. Tôi tự hỏi, rồi bỗng cảm thấy nực cười. Trái đất tròn, có gì là lạ đâu. Người ta còn chẳng nhớ ra tôi là ai, mà tôi cứ vương vấn mãi. Phải chăng, do buổi đêm hôm đó, anh như ánh sáng rực rỡ, soi sáng cuộc đời u ám của tôi, mà tôi ngỡ anh là mặt trời, cả đời không quên. Nhưng bên anh, luôn có người khác mà người đó, cho dù là ai, cũng nhất định không phải tôi. Tôi gạt mọi suy nghĩ, bắt đầu thay quần áo đi tắm. Bỗng dưng, tôi cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng, như cô thiếu nữ lần đầu biết yêu rồi cứ tủm tỉm mỉm cười, nụ cười trong veo như tôi tuổi thiếu thời. Tôi tắm xong, nằm ngủ một giấc rồi tối lại lên bar.
Quán bar hôm nay cực kỳ đông khách, tôi len lỏi mãi, mà không tìm được bàn trống, bất lực, tôi đứng một góc, lẻ loi nhìn những cô chiêu cậu ấm đang nhảy nhót lắc lư.
Bỗng dưng có giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi:
- Sao em lại đứng đây một mình?
Tôi giật mình quay lại vì giọng nói tôi đã từng mê đắm trong vài giờ đồng hồ những năm trước đây. Đúng là anh, tôi ngỡ ngàng, không thốt nên lời. Buổi sáng tôi còn vô cùng ngạc nhiên khi gặp anh ở quán bún, đến giờ sự bất ngờ như tăng lên bội phần. Tôi hốt hoảng, không nói lên lời... anh có lẽ cũng nhìn thấu ánh mắt tôi, cười dịu dàng:
- Nếu không phiền, em có thể ra bàn ngồi cùng anh, anh đi một mình cũng hơi buồn.
Tôi như thôi miên, ngoan ngoãn đi theo anh, sự lý trí của tôi dường như thành con số không trònh trĩnh. Anh ngồi vào bàn, rót cho tôi một ly rượu, tôi lén nhìn anh, vẫn rất đẹp trai, có điều, khuôn mặt chín chắn, trưởng thành hơn 4 năm trước rất nhiều. tôi không kìm được, tò mò hỏi:
- Sao anh lại mời em ra đây uống cùng anh, người như anh thiếu gì…
- Vì anh thấy em cũng đang cô đơn như anh
- Anh mà cũng cô đơn sao, anh và chị ấy..
- Em biết anh sao?
- Vâng, em biết anh, anh là đàn anh của em, năm em học năm nhất, anh chuẩn bị ra trường, hồi đó anh và..
Anh cắt ngang câu nói của tôi;
- Hoá ra là đàn em sao? Vậy em năm nay năm cuối rồi nhỉ?
Anh nhìn tôi, đôi mắt có phần chăm chú:
- Bảo sao nhìn em quen thế.
Tôi chợt chột dạ, nhưng rồi anh lại lên tiếng:
- Thật sự, hôm nay anh cũng rất cô đơn, chưa bao giờ anh thấy cô đơn như vậy, nếu không phiền, có thể đi hóng gió cùng anh chút không, dù gì chúng ta cũng không quen nhau, đôi khi tâm sự cạnh một người lạ lại khiến lòng nhẹ nhõm hơn?
Tôi không trả lời, mỉm cười gật đầu, thật sự tối nay tôi cũng rất lạc lõng, không muốn đi khách một chút nào. Tôi theo anh ra xe, chiếc xe ô tô Bentley màu đen đỗ ngay bên dường. Anh lịch sự mở cửa cho tôi rồi nhanh chóng vào xe khởi động rồi xoay vô lăng lao vun vút, mặt anh ánh lên vẻ u sầu, nhưng quyến rũ đến lạ thường. Tôi cảm nhận được sự cô đơn trong ánh mắt anh, chỉ là tôi không thể hiểu, lý do là gì. Anh có một người vợ xinh đẹp, yêu nhau từ hồi đại học, hai bên gia đình đều giàu có. Hay anh cũng như những người đàn ông khác, tham lam, không điểm dừng? Nhưng rồi tôi gạt đi, chẳng hiểu do tôi thiên vị anh, hay do linh cảm, mà tôi nhận định, anh rất khác những người đàn ông khác. Trên xe, anh và tôi không nói với nhau câu gì, chỉ im lặng. Nhưng tôi không hề thấy khó chịu, ngược lại, được bên cạnh anh, dù là phút giây ngắn ngủi cũng khiến lòng tôi hạnh phúc đến phát điên. Tôi cũng không hiểu tại sao, bản thân mình lại như thế? Phải chăng, tôi yêu anh từ lần đầu gặp mặt, để rồi, xa cách bốn năm, gặp lại, tôi không quan tâm vì sao lại anh nơi này, vì sao bốn năm rồi mới gặp lại, vì sao anh mời tôi đi chơi, vì sao anh muốn ở cùng tôi giờ này. Thứ duy nhất bây giờ tôi quan tâm, là anh có hạnh phúc không, vui vẻ không, vì sao anh lại cô đơn đến đáng thương thế này. Chiếc xe dừng lại ở ven bờ Hồ, giờ này đã là nửa đêm, người đi lại cực kỳ vắng. Anh mở cửa xe, tôi cũng ngoan ngoãn theo anh. Anh nhìn tôi, ánh lên vẻ cười:
- Sao em lại đi cùng anh đến đây? Em không sợ anh sao?
Tôi thầm nghĩ, không lẽ tôi trả lời anh, vì em là đĩ, em còn biết sợ là gì? Tôi nhìn anh, trả lời dứt khoát:
timviec taitro
- Vì em ngưỡng mộ anh.
Anh có chút ngạc nhiên:
- Em thích anh sao?
- Đúng vậy, em thần tượng anh từ lúc em vào trường rồi, anh là sinh viên ưu tú của trường, nữ sinh nào mà không thích chứ?
- Thật ra, anh đâu ưu tú như vậy?
- Nếu anh không ưu tú, thầy cô chẳng bao giờ nhắc đến nhiều nhưu vậy, ngay cả chuyện tình của anh và chị Ly cũng được mọi người ngưỡng mộ
Anh nhìn tôi, trong một giây, tôi thấy đôi mắt anh tối sầm:
- Thật ra, cũng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, hạnh phúc của anh, đâu hoàn mỹ như vậy, nếu tình yêu nào cũng đẹp như người ta nhìn vào, thì trên đời làm gì có ai đau khổ vì tình nữa
- Là anh với chị Ly có chuyện sao? Em tưởng…
- Thật ra cũng không có gì đâu, em yêu bao giờ chưa? Em xinh thế này, chắc nhiều người yêu nhỉ?
Tôi suy nghĩ vế đầu của câu hỏi, thật sự, làm đĩ vài năm, tôi hiểu, anh và vợ chắc chắn có vấn đề, chỉ là anh không muốn nói ra, sau đó nghĩ đến vế sau, tôi xinh thế này, chắc nhiều người yêu. Thoáng chút buồn nôn, thật sự, không biết do tôi đau dạ dày, hay tôi đang ghê tởm bản thân. Một con đĩ, có tư cách gì nói đến tình yêu, tôi gượng cười trả lời:
- Em chưa từng yêu đương hẹn hò bao giờ, nhưng em từng yêu đơn phương một người…
- Đơn phương sao? Tại sao em không nói cho người ta biết, anh không nghĩ có người lại từ chối em đâu
- Là anh, anh có từ chối em không?
- Anh??...
Thoáng chút ngập ngừng, rồi không trả lời tôi đủ hiểu, tôi đoán được câu trả lời trong lòng anh. Dù cho có ai yêu tôi đi nữa, người đó cũng vĩnh viễn không phải anh. Tôi bất giác, đưa tay lên cổ, chiếc vòng cổ anh tặng tôi năm đó, tôi vẫn giữ, chỉ có điều, nó nằm sâu dưới lớp áo của tôi, mà cố gắng thế nào anh cũng không nhìn thấy..
Trời se lạnh, tôi thoáng chút rùng mình, bỗng dưng, đứng cạnh anh, tôi thấy mình yếu đuối đến vậy. Anh cảm nhận được, bảo tôi vào xe cho ấm.
Lên xe, anh bật đèn, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh bỗng sáng rực như một vị thần, chỉ có điều, chói loá quá, tôi không thể nhìn lâu..
Tôi bỗng cảm thấy đói cồn cào, liền mở túi, lấy túi bánh gấu ra. Tôi có thói quen từ bé, đi đâu cũng mang bánh gấu theo mình, dù giờ đây tôi đã thành con đĩ, nhưng vẫn giữ thói quen đó. Anh nhìn tôi, rồi bật cười rất sảng khoái:
- Em mang theo cái này bên cạnh sao?
Tôi ngước mắt nhìn anh:
- Vâng, sao vậy anh
- Nhìn em xinh đẹp sang trọng thế, mà ngây thơ đáng yêu vậy? Anh thật sự thấy em khác những người con gái khác, từ lúc gặp ở quán bar đến giờ, luôn thấy em đặc biệt..
Tôi chợt thấy cay cay sống mũi, một con đĩ đặc biệt, một con đĩ ngây thơ sao, buồn cười nhỉ? Anh bất giác xoa lên đầu tôi, trong một vài giây ngắn ngủi, tôi nhận thấy có chút yêu thương trong anh mắt. Dẫu biết đừng hy vọng, dẫu biết đừng để ánh mắt anh khiến tôi mất đi lý trí mà sao lúc này tôi lại như kẻ điên dại. Bao năm rồi, tôi bươn trải vùng vẫy trong cuộc đời tăm tối anh như chút hy vọng, ít ỏi để tôi tồn tại đến bây giờ. Giờ đây, ở bên cạnh anh, tôi lại trở thành một thiếu nữ trong sáng ngây thơ trước mặt anh, mà anh không hề biết, tôi nhơ nhớp bẩn thỉu đến thế nào. Tôi gạt suy nghĩ lại một bên, đưa túi bánh gấu cho anh. Anh ăn một cách ngon lành, như một đứa trẻ ngoan, được mẹ cho quà. Tôi bỗng thấy vui, niềm vui nhỏ nhoi, giống như có ánh mặt trời rạng rỡ sau những ngày mưa đen..
Chúng tôi vừa ăn, vừa nói chuyện, những câu chuyện xa lạ, của những kẻ xa lạ, chỉ có điều, tôi không còn thấy sự cô đơn trên khuôn mặt anh nữa.. Anh như một cậu thanh niên, thất tình, rồi tìm lại được tình yêu, cứ cười nói vui vẻ. Tôi thầm cảm ơn túi bánh gấu, ít nhất, nó giúp tôi trở nên đặc biệt hơn trong mắt anh. Nói chuyên một hồi, anh bảo chở tôi về nhà, nhưng tôi từ chối, bảo chỉ cần chở đến quán bar, tôi bắt xe về nhà, vì không tiện. Anh cũng không bắt ép, quay xe chở tôi về quán bar. Giờ này, vẫn đông khách đến đáng sợ, tôi bước xuống xe, định quay lại chào anh, thì bỗng dưng gặp Ly. Chị ta nhìn thấy tôi và anh trên xe bước xuống, liền đi thẳng về phía tôi, ánh mắt có chút khinh bỉ, tôi sợ chị ta hiểu nhầm, nhưng không biết nói thế nào đành im lặng, chị ta lên tiếng trước:
Khuya rồi, hai người còn đi đâu vậy? Em “gái” này là bạn anh à?
Chữ gái được chị nhấn mạnh, anh kéo tay chị ta:
- Bọn anh đi dạo chút thôi, về nhà đi em,
- Ok về nhà thôi, anh yêu
Chị ta nói, khoác vay anh đi thằng, không quên ném cho tôi nụ cười nhếch mép. Tôi thở phào, cũng may chị ta không ghen tuông bệnh hoạn như nhiều người,hoặc chắc, chị ta chẳng thèm để tâm đến những kẻ xung quanh anh, cách xử sự thật đáng nể. Tự dưng tôi tát mình mấy cái, anh và chị mới xứng đáng đứng cạnh nhau, tôi tốt nhất tự hiểu mà bớt mơ mộng hão huyền. Đêm khuya có chút lạnh, tôi định về nhà, nhưng rồi nghĩ thế nào lại vào quán bar. Đúng như tôi dự đoán, hôm nay tôi lại được năm triệu. Bốn giờ sáng tôi mới mò về đến nhà, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Tôi nằm vật ra ngủ, chẳng thèm tắm, sáng 6h30 tiếng chuông điện thoại vang lên. Là báo thức. Tôi uể oải, dậy tắm rửa, thay quần áo rồi đi học.
Vào lớp vừa đúng lúc, tôi định gục đầu xuống ngủ, nhưng rồi nghĩ đến suất học bổng cuối năm, tôi lại căng mắt lên. Nếu tôi không học trên lớp, thì về sẽ không có thời gian học, vậy nên muốn vừa học giỏi, vừa làm đĩ giỏi, tôi chỉ có cách, ngày học trên lớp, đêm quẩy trên bar. Tôi bỗng cười cho cái suy nghĩ vừa rồi của mình, rồi nghĩ lại chuyện tôi qua, thật sự, nó giống như một giấc mơ. Tôi không thể tin nổi, tôi lại được gần anh đến như vậy. Hoá ra, con người, có là ngôi sao, minh tinh hay tổn thống gì đi nữa, cũng vẫn là con người. huống hồ, anh chỉ là hot boy, thần tượng của trường tôi thôi. Hoá ra, gặp lại anh, lại dễ dàng đến thế. Tôi đã từng cầu mong đừng bao giờ gặp lại anh, nhưng rồi, vẫn gặp lại, đến lúc gặp lại rồi, lại mong gặp lại nữa. Con người, có lẽ luôn mâu thuẫn như vậy.
Tôi học xong luôn đống kiến thức nhạt nhẽo mà thầy vừa giảng trên lớp, thầy đảo mắt một vòng quanh lớp để điểm danh, rồi dừng lại chô tôi. Hầu hết các thầy cô dạy tôi, đều luôn dành cho tôi sự ưu ái, bởi trong mắt họ, tôi là đứa xinh xắn, ngoan ngoãn, lễ phép, chăm chỉ, thông minh, học giỏi. Nhiều khi, tôi còn tự hỏi xem buổi tối hay buổi sáng mới là bản chất thật của mình, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra nổi..
Sau tiết học uể oải, tôi đón em trai về nấu ăn rồi vào viện thăm mẹ. Thằng bé cứ ríu ra ríu rít nói những câu khiến tôi rất buồn cười, đang ngồi chơi cùng nó và mẹ thì Thành vào. Anh ta kiểm tra cho mẹ tôi một mạch, rồi gọi tôi ra nói chuyện. Tôi dặn thằng bé ngoan nghe lời mẹ rồi đi theo anh ta:
- Anh gọi em ra đây, không phải nói về tình hình của mẹ em, vì mẹ em vẫn thế, vẫn phải nằm điều trị như thường,
Tôi chột dạ, anh ta có gì riêng tư cần nói với tôi sao? Tôi im lặng, chờ xem anh ta sẽ nói gì
- Em làm lâu chưa?
Tôi kinh ngạc, mở to đôi mắt nhìn anh ta, anh ta hỏi tôi làm lâu chưa? Là làm gì? Tôi định thần lại, trả lời lạnh nhạt:
- Làm gì
- Làm gì em tự hiểu mà, anh biết, gia đình em khó khăn, nhưng thật sự, anh có chút không đàng lòng khi thấy em như vậy. Mặc dù đây không phải việc của anh, nhưng anh vẫn muốn khuyên em một câu, em đừng tự huỷ hoại bản thân mình, có lẽ em nghĩ người khác không biết, anh cũng không nói với ai, nhưng bản thân em không cảm thấy mình xứng đáng với thứ tốt hơn sao? Chẳng lẽ tiền quan trọng đến như vậy?
Tôi nhìn anh ta, một kẻ có học, làm bác sĩ, lại đẹp trai, chẳng thiếu tiền bao giờ, làm sao hiểu được một kẻ bần cùng, một lúc nuôi người mẹ bệnh tật, và đứa em non nớt chưa hiểu thế nào là sự đời kia? Nếu như anh ta là tôi, anh ta định làm gì? Rửa bát thuê? Đi làm phục vụ bàn, gia sư? Hay gì đó? Số tiền đó, liệu có đủ để nuôi bản thân không? Một kẻ chưa từng khốn khó, thì không có tư cách gì hỏi tôi câu đó, tôi hờ hững đáp
- Đúng vậy, tiền rất quan trọng
- Nhưng có đến mức phải bán thân như vậy không?
- Tôi không bán thân, thì bán gì để đút vào mồm? Anh bày cách cho tôi với, không làm đĩ, thì làm gì, để chạy thận cho mẹ tôi, lại nuôi em tôi? Nếu có cách kiếm mỗi tháng năm sáu mươi triệu, mà không làm đĩ, thì anh chỉ cho tôi, tôi đội ơn anh suốt đời
Anh ta sững sờ nhìn tôi, có lẽ, anh ta không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, anh ta định nói gì đó, nhưng tôi bỏ đi. Vào phòng bệnh, mẹ toi thấy khuôn mặt tôi có chút thất thần, liền hỏi:
- Sao thế con? Có chuyện gì à?
- Không có gì đâu mẹ, anh ta nói mấy cái chi phí thôi
Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, đôi mắt có chút ướt, có lẽ, bà thấy bất lực, khi con gái mình phải đi làm đĩ, tôi bỗng thương mẹ vô cùng. Tay mẹ nhăn nheo, run rẩy, khuôn mặt già nưa gầy gò so với tuổi. năm tháng trôi đi, nhan sắc cũng tàn phai, chì còn lại bệnh tật đeo đẳng. Tôi bỗng nhớ về hồi nhỏ, mẹ tôi luôn bênh tôi, bà đứng ra chịu mọi trận đòn roi nếu bố tôi say xỉn. Một mình bà bươn trải, lo cho gia đình, mò cua bắt ốc, phụ hồ gần như cái gì bà cũng làm. Vậy mà đến giờ, bà vẫn phải chịu khổ. Tôi quay mặt đi, ngăn giọt nước mắt chuẩn bị chảy xuống. cả hai mẹ con, cứ im lặng nắm tay nhau như vậy, như cùng bảo nhau, cố gắng đi qua giông bão cuộc đời. Buổi chiều, tôi bế em trai về, quyết định tối nay không đi làm, mà ở nhà chăm nó.