Trong thư phòng, anh chầm chậm nhìn vào trong cái nôi ở gần đó, trong nôi trống không bởi vì tiểu bảo bối lúc này đang được các vú em bế đi.
Vương Tuấn Dương bất chợt nhớ đến cái cảm giác tự mình bế con trai trên tay, lòng anh có thứ gì đó rất khó tả trong lòng.
Vương Tuấn Dương khẽ nhếch môi cười, một luông ấm áp lan tỏa vào trong lòng anh, sự ấm áp mà chính anh cũng không hiểu được nó xuất phát từ đâu. Diệp Tịnh Nhi ngôi trong phòng, châm chậm nhìn tách cà phê đang rơi xuống từ chiếc phin.
Cô cầm lấy chiếc điện thoại, hồ sơ xét nghiệm đã trong tay cô nhưng vẫn chưa liên lạc được với Hạ Cẩn Mai.
Diệp Tịnh Nhi: “Khi nào cẩm điện thoại nhớ nhắn tin lại cho mình!”
Gọi hồi lâu không có ai bắt máy, Diệp Tịnh Nhi chỉ đành để lại lời nhắn rồi quay ra chơi game một lát, trong lòng có chút bôn chôn nhưng không phải là vì chuyện của Hạ Cẩn Mai.
Nguyên lai là từ hôm cô hét to gây tai nạn với Trương Mộ Phàm, cô không có thấy người đàn ông tên Trương Mộ Phàm ấy liên lạc với cô, lòng có chút thất vọng.
“Hừm.Anh ta thật sự không để ý đến mình sao?”
Diệp Tịnh Nhi buồn bực tự hỏi.
Cô gắt gao nhìn vào chiếc điện thoại, nhưng rõ ràng không phải là chờ tin của Hạ Cẩn Mai mà là chờ Trương Mộ Phàm.
“Nếu mình gọi điện trước thì có lộ liễu quá không nhỉ?”
Diệp Tịnh Nhi lần nữa chất vấn chính mình.
Từ trên khuôn mặt vốn vô ưu vô lo nay lại thoáng một vẻ buồn man mác.
“Reng…Reng…Reng!”
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ cất lên khiến cho Diệp Tịnh Nhi giật nảy cả mình.
Cô vội vã tiến tới câm lấy cái điện thoại.
Nhưng trái với mong muốn và kỳ vọng của cô, người gọi điện đến là Hạ Cẩn Mai.
“Cẩn Mai à! Mình nghe đây!”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng với giọng chán nản.
“Sao thế? Rõ ràng gọi mình rồi nhắn mình gọi lại mà lúc này lại có vẻ như không chào đón mình là sao?”
Hạ Cẩn Mai bên này nghe ngữ khí có thể cảm nhận được tâm trạng không hề vui của Diệp Tịnh Nhi.
“Không có gì, chỉ là tự mình đa tình chút thôi!”
Diệp Tịnh Nhi không hề giấu giếm mà nói.
Hạ Cẩn Mai phía bên này cau mày lại.
Cô luôn nghĩ Diệp Tịnh Nhi trước giờ trong chuyện tình cảm suy nghĩ rất đơn giản, kể cả lúc cô bạn khuyên cô suy nghĩ cân nhắc tới cậu lớp trưởng cũ Phạm Bảo Trung để xác lập quan hệ cũng thế.
Vậy mà lúc này lại trầm mặc “tự mình đa tình”, cô bèn nói: “Hôm nào có dịp chúng ta ngồi với nhau, nhớ kể cho mình chỉ tiết nha!”
“Có gì đâu mà kể chi tiết.Mà thôi, quay sang chuyện của cậu đi.Hôm qua Thịnh Đăng Tuấn đã mang kết quả cho mình rồi đó.”
Diệp Tịnh Nhi chuyển chủ đề.
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy thế thì kích động hẳn lên, tay run run ôm chặt lấy chiếc điện thoại.
Môi cô mím lại, tự cắn lấy đến bật máu tươi.
Trống ngực đập thình thịch, lòng có chút hoang mang.
Cô mặc dù đã được tên sát thủ đó gửi cho tờ xét nghiệm nhưng vẫn không hoàn toàn dám tin tưởng.
Cô hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh.
“Alo! Alo!t Hạ Cẩn Mai! Cậu còn ở đó không?”
Diệp Tịnh Nhi thấy Hạ Cẩn Mai nín lặng hồi lâu không phản ứng gì thì sốt ruột hỏi.
“Hạ Cẩn Mai! Cẩn Mai! Nghe mình nói không?”
Diệp Tịnh Nhi lần nữa cất tiếng.Lúc này Hạ Cẩn Mai ở một bên mới hoàn hồn.
“Thế nào? Kết quả thế nào rồi?”
“Là thật đấy!”
Diệp Tịnh Nhi nhàn nhạt cất tiếng.Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy, tai như ù đi.Không dám tin.
Ngừng một lúc để lấy lại bình tĩnh cô mới hỏi tiếp: “Cậu nói cái gì là thật cơ?”
Diệp Tịnh Nhi đương nhiên hiểu sự xúc động của Hạ Cẩn Mai, cô cũng không vòng vo thêm: “Kết quả xét nghiệm ADN của cậu cho thấy hai người đúng là mẹ con với nhau.”