Linh Nghiên Hương vân chưa rời đi, cô hết nhìn Thịnh Đăng Tuấn, nhìn đến Diệp Tịnh Nhị, lại nhìn đến vị khách khó tính vừa nãy tự nhiên bật cười.
Diệp Tịnh Nhi không hiểu lắm nhìn Linh Nghiên Hương bước ra khỏi salon rôi mới đáp lời Thịnh Đăng Tuấn: “Không có gì đâu! Chúng ta đi thôi!”
Thịnh Đăng Tuấn đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Sở Mỹ Vân vừa rời đi.
Diệp Tịnh Nhi theo Thịnh Đăng Tuấn ra ngoài, nhanh nhẹn leo lên xe.
Mà ở một bên, Sở Mỹ Vân nhìn về phía này ánh mắt đầy căm tức và ghen ty.
“Đăng Tuấn, chúng ta ăn gì bây giờ?”
Diệp Tịnh Nhi thân thiết nói.
“Tùy em thôi!”
Thịnh Đăng Tuấn mỉm cười, anh ta đóng cửa xe lại, thắt lại dây an toàn, mắt liếc về phía gương xe, ánh mắt nheo lại.
Tại nhà họ Vương.
Vương Tuấn Kiệt trở về sau mấy ngày cùng bạn bè đi chơi khắp Giang Thành.
Vừa vào nhà đã nói lớn: “Chị dâu! Chị dâu! Em muốn ăn cơm chị nấu!”
Hạ Cẩn Mai nghe tiếng Vương Tuấn Kiệt lập tức nhãn mặt lại.
Mà ở một bên Vương Tuấn Dương cũng nghe không thiếu một chữ, vầng trán anh cau lại.
“Thằng quỷ kia lại làm loạn gì thế?”
Lục Vĩnh Thành cũng không biết phải đáp sao, ậm ừ mấy cái rồi thôi.
“Bịt miệng thằng quỷ đó lại!”
Vương Tuấn Dương cong môi nhàn nhạt nói.
Lục Vĩnh Thành vừa nghe lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Tính tình của Vương Tuấn Dương sớm nắng, chiêu mưa, giữa trưa sấm chớp không thể lường trước được, ai mà biết Vương Tuấn Kiệt nói thêm mấy câu nữa có chọc anh nổi điên hay không? Lục Vĩnh Thành vội vã đi ra: “Cậu Tuấn Kiệt! Cậu Tuấn Kiệt, cậu nghỉ ngơi một chút đi! Cơm canh đã sẵn sàng rồi!”
Vương Tuấn Kiệt thấy Lục Vĩnh Thành đi ra thì vui vẻ nói: “Có phải cơm chị dâu nấu không ạ? Nếu không phải cơm chị dâu nấu cháu sẽ không ăn đâu!”
“Không ăn thì nhịn!”
Vương Tuấn Dương đã đến bên ngoài từ lúc nào ngôi trên xe lăn cong môi nói.
Vương Tuấn Kiệt nghe tiếng anh họ mình thì ngẩng mặt lên, trán hơi nhăn lại: “Anh khó tính như ma ấy! Hừm.
Không hiểu chị dâu sao chịu nổi anh!”
“Anh thấy chú mày to gan quá rồi đấy! Có cần nhắc nhở một chút không?”
Từ trên xe lăn Vương Tuấn Dương lạnh lùng nói, biểu tình khuôn mặt không hề giận dữ nhưng cũng không hề vui.
Hạ Cẩn Mai không dám thò mặt ra lúc này sợ tai bay vạ gió, đạn lạc trúng đầu.
Nhưng muốn trốn cũng không kịp trốn.
Cô vừa quay người rời đi thì tiếng Vương Tuấn Kiệt đã chạy tọt vào trong: “Chị dâu, chị dâu! Anh họ bắt nạt em! Chị cưu mang em với!”
Vừa nói anh ta vừa trốn ra phía sau Hạ Cẩn Mai, đưa tay đẩy cô chắn trước.
Vương Tuấn Dương vừa nhìn thấy lập tức cau mày: “Làm cái gì đấy? Lôi lôi kéo kéo cái gì?”
Từ vị trí này Vương Tuấn Dương tiến tới, đưa tay kéo Hạ Cẩn Mai về phía mình.
Bị kéo bất ngờ Hạ Cẩn Mai ngã ngồi lên lòng Vương Tuấn Dương.
“Èo! Bảo vệ chủ quyền kinh quá đấy! Em không dám, không dám nữa!”
Vương Tuấn Kiệt giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng và nói, khuôn mặt biểu tình vô cùng vui vẻ.
Hạ Cẩn Mai ngượng chín mặt, cô đứng lên khỏi chỗ Vương Tuấn Dương nhưng thật bất ngờ, anh lại ôm lấy cô, ghé đầu sang một bên nói: “Từ mai đừng có tùy tiện động tay động chân với chị dâu nghe chưa?”
Hạ Cẩn Mai toàn thân cứng đờ.
Cô không phản ứng nổi với những gì Vương Tuấn Dương vừa thể hiện.
Vương Tuấn Kiệt cũng không khá hơn, nụ cười nửa miệng trên môi lập tức đông đá lại, anh ta nhăn trán: “Cơm chưa ăn đã phải ăn nồi thức ăn cho chó.Biết rồi được chưa?”
Nói xong Vương Tuấn Kiệt ấm ức bỏ đi.
Đi được mấy bước chân lại nhún nhảy đầy vẻ đắc ý.
Hạ Cẩn Mai khẽ đẩy Vương Tuấn Dương ra, miệng cất tiếng nói: “Vương Tuấn Dương, anh không nên nói chuyện mập mờ như vậy sẽ khiến cậu ấy hiểu lầm chúng ta.”