Hạ Cẩn Mai quay lại tròn mắt nhìn Vương Tuấn Dương.
“Ngủ chung đi!”
Anh đề nghị, âm thanh rất bình thản, cứ như không vậy, cũng không mang theo ý giễu cợt.
Rồi chẳng chờ Hạ Cẩn Mai nói thêm gì, Vương Tuấn Dương kéo tay cô lại, toàn thân cô ngã nhào vào anh.
Nhưng khi đó, anh cũng không tham lam chiếm hữu, khẽ buông cô ra lách người sang một bên quay lưng lại: “Ngủ!”
Hạ Cẩn Mai thật sự không sao lý giải được suy nghĩ của người đàn ông đang quay lưng lại với mình trên giường.
Vương Tuấn Dương lúc nóng lúc lạnh, lúc dịu dàng lúc hung dữ, lúc lạnh nhạt lúc lại ấm áp, lúc nghiêm túc lúc lại cợt nhả, có lúc anh cũng như một người bình thường nhưng có những lúc anh lại vô cùng nguy hiểm.
Tim cô lúc này khẽ run lên, cô rất muốn xoay người lại để xem người đàn ông đó thế nào bởi vì lúc này xoay người lại, thứ duy nhất cô cảm nhận được là sự tiếp xúc với lưng anh cùng với hơi thở nam tính bên tai.
Nhưng cô ngập ngừng không dám.
Hai mắt vẫn mở lớn, nhìn ra ngoài hành lang, cô không sao chợp mắt được.
Cả đêm hôm ấy Vương Tuấn Dương cũng không có nói gì, cô cũng không biết Vương Tuấn Dương có ngủ hay không, chỉ thấy nhịp thở của anh đều đều.
Cho đến chừng bốn giờ sáng cô mới mệt quá thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy đã là gần trưa, bên cạnh Vương Tuấn Dương đã không còn ở đó.
Hạ Cẩn Mai nhìn xuống chính mình y phục vẫn chỉnh tê.
Đúng là đêm qua anh một chút cũng không động cô.
Hạ Cẩn Mai rời phòng, tâm trạng có chút không sao hiểu nổi.
“Xin chào cô Hạ”
Ngay khi xuống dưới nhà, đột nhiên tất thảy người làm đều thay đổi thái độ đối với cô.
Người nào người đấy đều cúi đầu kính cẩn chào.
“Có chuyện gì sao?”
Hạ Cẩn Mai không nén được nghỉ ngờ cất giọng hỏi.
Nhưng không ai đáp, họ lại ai vào việc đấy.
Còn đồ ăn của cô đã dọn sẵn trên bàn, nhìn quanh nhà cũng không thấy Vương Tuấn Dương hay Lục Vĩnh Thành đâu.
“Tô Mạn Lâm! Trong nhà có chuyện gì vậy?”
Hạ Cẩn Mai tóm được cô bé giúp việc tâm tuổi mình tên Tô Mạn Lâm để hỏi chuyện.
Tô Mạn Lâm nhìn quanh quấn một hồi liền kéo cô ra một góc mà nói; “Chị Hạ, có phải đêm qua lúc vú em vào phòng, chị đang chung giường với cậu chủ không?”
Tô Mạn Lâm miệng hỏi nhưng ánh mắt thật sự như muốn nhìn thấu bên trong cô, đầy vẻ hiếu kỳ.
Hạ Cẩn Mai thoáng đỏ mặt.
Đúng là tình huống khi đó là như vậy, chỉ là sự việc không đi quá xa như nhiều người nghĩ.
Vậy ra đây là lý do cho việc thái độ của mọi người thay đổi đối với cô.
Hạ Cẩn Mai tự nghĩ trong lòng.
Tô Mạn Lâm một bên vẫn gắt gao nhìn cô.
“Chị phải biết là cậu chủ trước giờ còn không cho phụ nữ đến gân trong phạm vi mười mét!”
Tô Mạn Lâm đột ngột nói tiếp.
Hạ Cẩn Mai kinh động trong lòng.
Cô ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn Tô Mạn Lâm.
Lúc này cô mới suy nghĩ một chút.
Thật vậy, kể từ khi cô biết Vương Tuấn Dương đến giờ anh hoàn toàn không có đứng gần phụ nữ.
Người làm trong nhà cũng toàn ai làm việc đó.
Những việc liên quan trực tiếp đến Vương Tuấn Dương toàn do Tiểu Trương hoặc Lục Vĩnh Thành làm, giúp việc nữ chỉ có thể quanh quẩn từ xa.
“Vậy ra cô là người đầu tiên đứng gần anh? Cũng tiếp xúc gần với anh đến vậy?”
Hạ Cẩn Mai tự hỏi chính mình.
Thời gian sau đó cô không biết Tô Mạn Lâm đã rời đi từ lúc nào, cũng không biết mình đã ăn sáng rồi lên phòng mình ra sao vì trong đầu cô toàn là những lời Tô Mạn Lâm nói, hoàn toàn không có cái gì khác.