Ánh mắt hỗn tạp, tròn xoe, vừa ngây thơ mang tội lỗi, vừa hốt hoảng bối rối.
“Kinh nghiệm luyện mới có, kỹ năng làm dân sẽ quen, em không muốn nằm trên vậy thì…chịu thiệt một chút đổi vị trí cho tôi!”
Vương Tuấn Dương cong môi như thường lệ nói.
Ánh mắt xoáy chặt vào cô, không phải đe dọa mà rất có ý mời mọc.
“Anh bị liệt năm trên kiểu gì?”
Hạ Cấn Mai phản bác.
“Vậy thì em vụng về chiếm thế thượng phong đi!”
Vương Tuấn Dương trêu chọc.
“Anh lại nữa!”
Hạ Cấn Mai thấy như mình bị đùa bỡn trên lòng bàn tay vậy.
Cô đẩy anh ra.
Nhưng khi vừa đẩy anh lập tức anh túm lấy cô, đưa một tay bịt miệng lăn trọn một vòng, miệng thâm thì: “Có người!”
Hạ Cẩn Mai bất giác nhận thấy anh không hề nói đùa.
Một bóng đen vụt qua hành lang rôi nép vào cái cột gần đó.
Cô ở trong vòng tay anh nhớ đến cậu chủ nhỏ.
“Cậu chủ nhỏ!”
Hạ Cẩn Mai kêu khẽ.
Vương Tuấn Dương hơi nheo mắt một cái.
Anh nhẹ buông cô ra rồi nhìn ra ngoài quan sát động tĩnh.
Bóng đen lướt qua hành lang, nhưng cái bóng đó không hề ra đòn tấn công nào, rất nhanh biến mất.
Hạ Cẩn Mai đã lách mình ra ôm lấy cậu chủ nhỏ trong lòng.
Còn Vương Tuấn Dương trong tay đã câm lấy súng, anh bấm nhẹ cái nút đỏ trên giường mình sau đó gọi khẽ: “Này”
“Cậu chủ nhỏ không sao.”
Cô nhanh chóng thông báo.
“Mau tới đây!”
Vương Tuấn Dương cất tiếng nói.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hành lang.
Hạ Cấn Mai cũng khẩn trương ôm cậu chủ nhỏ bước tới.
Lúc này quả thật ở bên cạnh Vương Tuấn Dương là an toàn hơn cả.
“Sao không báo động?”
Hạ Cẩn Mai ghé tai hỏi khẽ.
Nhưng đáp lại cô, Vương Tuấn Dương lại cười: “Một con chuột thì chỉ cần một con mèo”
Nói rồi anh nheo mắt nhìn ra phía hành lang một lần nữa, liếc một lần nữa cái nút đỏ đầu giường hơi sáng lên anh lại lập tức thu lại vẻ căng thẳng thoáng qua lúc trước.
“Ngoan nhỉ?”
Vương Tuấn Dương hướng mắt nhìn con trai trên tay Hạ Cẩn Mai, dưới ánh đèn đứa trẻ vẫn say ngủ, môi thỉnh thoảng lại chóp chép như muốn tỉ sữa thật sự rất đáng yêu.
Bờ mi cong cong khép lại.
Con trai anh thật sự rất đẹp.
Anh liếc nhìn con rồi lại nhìn lên Hạ Cẩn Mai, cô cũng đã nghe thấy anh nói nhưng lúc này cô vì an toàn của con trai lòng vẫn có chút căng thắng.
Cô không một khắc rời mắt khỏi con trai nên hầu như không muốn trả lời anh nữa.
Trong một khắc này, Vương Tuấn Dương cảm thấy lòng có chút yên bình.
“Không nguy hiểm nữa chứ?”
Hạ Cấn Mai cất tiếng nói khi thấy Vương Tuấn Dương thở đều trở lại.
“Ừm.
Không sao nữa”
Hạ Cẩn Mai lúc bấy giờ mới thở liên ra một hơi.
Biệt thự hào nhoáng đến thế này, xung quanh có bao nhiêu kẻ hầu người hạ mà nguy hiểm lại cứ rình rập quanh quẩn, cuộc sống như thế này thật tội nghiệp biết bao nhiêu.