Lục Vĩnh Thành thật sự không muốn dây dưa thêm, vội im lặng ra ngoài đóng cửa lại.
Hạ Cẩn Mai nghe tiếng cửa đóng thật muốn hết hồn.
Phía kia, Vương Tuấn Dương đang trúng xuân dược, cô lại ở trong phòng, mà đối phương lại không hề bị liệt.
Ngộ nhỡ Vương Tuấn Dương cần một chỗ để giải tỏa cô phải làm sao? Nghĩ đến đây Hạ Cẩn Mai bất giác run lên.
Vương Tuấn Dương quả thật thấy thân thể nóng ran, toàn thân y như có thứ gì đó cản xé khó chịu vô cùng.
Từ trong chiếc ngăn kéo anh lấy ra một cái lọ nhỏ và một cái còng số tám.
Hạ Cẩn Mai nín thở, cô nhón chân muốn trốn chạy khỏi căn phòng này.
“Cạch!”
Tiếng cô không may chạm vào cái nôi vang lên.
Tai của Vương Tuấn Dương lại rất thính, anh đột nhiên quay lại, vứt luôn cái còng số tám sang một bên.
“Lại đây!”
Tiếng nói rất nhỏ nhưng uy lực rất lớn.
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy liền lập tức đứng khựng lại, lưng toát mồ hôi lạnh, môi run lên bần bật: “Tôi…nhất định không hợp khẩu vị của anh đâu!”
Hạ Cẩn Mai cố gắng lắm mới cất tiếng nói.
Viên thuốc trong miệng Vương Tuấn Dương còn chưa nuốt xuống, nghe Hạ Cẩn Mai nói anh cong môi lên.
“Lấy cho tôi cốc nước”
Hạ Cẩn Mai giật bắn mình.
Vương Tuấn Dương không phải chơi bài lưu manh hòa hoãn chứ? Cô tự hỏi.
Nhưng lúc này cô có chạy được hay không chính cô còn không dám chắc.
Hạ Cẩn Mai run run đi về cái bàn nước, rót ra một cốc nước thật lạnh.
Làm xong cô tiến lại phía Vương Tuấn Dương.
Một tay cô còn tiện thể mang theo một cái thước giấu ở phía sau.
“Nước của anh!”
Hạ Cẩn Mai một tay đưa nước cho Vương Tuần Dương.
Anh đón lấy, mắt rất nhanh liếc thấy tay còn lại của cô đang cố che giấu vật gì đó.
Anh uống cốc nước để nuốt xuống viên thuốc trong miệng rồi đặt lại chiếc cốc trên bàn.
“Em muốn chạy sao?”
Vương Tuấn Dương cong môi, vừa nói anh vừa hé mắt nhìn cô, anh hơi nhổm người dậy về phía Hạ Cẩn Mai.
“Này!…Anh muốn làm gì? Không phải anh…anh bị liệt sao?”
Hạ Cẩn Mai cố gắng bám lấy cái bí mật đó để cảnh cáo anh.
Nhưng Vương Tuấn Dương lại bật cười, một tay anh đưa lên bộc lộ hàng khuy trên người mình, ở đó khuôn ngực rắn chắc lấp ló hiện ra, bởi vì nóng còn có thể thấy người anh lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn mờ mờ càng thêm ám muội.
“Như tôi nói rồi, em có thể nằm trên! Còn tôi hưởng thụ”
Vương Tuấn Dương lưu manh nói, anh đã túm được một tay cô, tay kia cũng vòng ra sau khống chế vật trong tay Hạ Cẩn Mai cất giữ.
Hạ Cấn Mai không dám nói ra rằng bản thân biết anh không bị liệt nên bỏ qua quá trình vì sao anh tóm được cô xem nhự vì hoảng sợ mà không thèm để ý hay phát giác vậy.
Mà quả thật lúc này cô cũng run hết cả lên rồi, hoàn toàn không có khả năng chống cự nữa.
“Đừng mà…Tôi có thể làm cho anh việc khác, nhưng chuyện này thì anh bỏ qua đi.Tôi nhất định không hợp khẩu vị anh.Nếu anh…khó chịu tôi sẽ tìm phụ nữ cho anh!”
Hạ Cẩn Mai có phần khẩn thiết nói.
“Không thử làm sao biết được là hợp khẩu vị hay không? Làm liều một lần xem nào!”
Vương Tuấn Dương trêu chọc.
Thuốc trong cơ thể anh bởi vì viên giải dược nên đã tan gần hết, nhưng không hiếu sao khi áp sát Hạ Cấn Mai lúc này có một vài chỗ lại có phản ứng rất rõ ràng, y như là thuốc vân còn tác dụng vậy.
“Nhất định không hợp.Không nên làm liều đâu!”
“Không liều sao thú vị.Cuộc sống này đừng cứ ru rú trong cái vùng an toàn.Em cứ nhất nhất theo các chuẩn mực sẽ rất mệt đó” Vương Tuấn Dương cong môi thuyết phục.