“Á”
Diệp Tịnh Nhi lảo đảo suýt ngã.
Nhưng Tiểu Trương bằng một phản xạ không thể nhanh hơn đã đỡ được cô.
Khoảnh khắc này toàn thân Diệp Tịnh Nhi được Tiểu Trương cẩn thận ôm lấy, cô có thể cảm nhận được bàn tay rắn chắc và khuôn ngực vững chãi của anh.
Đặc biệt là khuôn mặt, vẻ nam tính thật khiến cho cô muốn trụy tim tại chỗ.
“A”
Diệp Tịnh Nhi kêu khẽ, từ đôi chân, cơn đau truyền đến.
“Vên nào, có vẻ như trẹo chân rồi!”
Tiểu Trương từ từ buông cô ra nhưng anh ngay lập tức lúc đó lại xoay người nhấc bổng cô ngồi lên chiếc ghế đá gần đó.
Diệp Tịnh Nhi hoàn toàn bị một khắc này cuốn hút, ánh mắt không rời khỏi hình dung người đàn ông trước mặt, tim đập thình thịch và mặt thì đỏ lên hai má.
“Đúng là bị trẹo chân rồi.Haiz.Chịu đau chút nha!”
Tiểu Trương ngẩng lên nhìn Diệp Tịnh Nhi và nói.
Lúc này anh đang một chân chống, một chân quỳ dưới đất, tay từ từ nâng chân cô lên.
“A…Đau!”
Diệp Tịnh Nhi kêu khẽ khi mà bàn tay Tiểu Trương liền lúc bẻ lại khớp nắn lại cho cô.
Cơn đau điếng ấy khiến cô không nhịn được.
“Ổn rồi đấy! Cô xem đã đứng lên được chưa?”
Diệp Tịnh Nhi có thể cảm nhận được sau cú bẻ vừa rồi của anh, chân đúng là đã bớt cảm giác đau, đôi dép cao gót đã được tháo ra, đứng trên nền có thể đứng nhưng nếu bảo cô đi dép cao gót vào thì chắc không ổn.
“Để tôi cõng cô! Không phiền chứ?”
Tiểu Trương cất tiếng nói, thanh âm trầm thấp cực kỳ nam tính.
Diệp Tịnh Nhi hơi đỏ mặt, cà nhắc định tiến lại nhưng rồi cô phát hiện bản thân đang mặc váy, nếu anh cõng thì vô duyên thế nào chứ.
Hai má lại đỏ lên hơn nữa lúng túng nhìn bộ váy trên người mình.
“Haiz.Đáng chết thật! Cái này có được gọi là sự cố thời trang không?”
Tiểu Trương nháy mắt nói.
Đây đang là đoạn đường cấm xe bắt khách, hạn chế dừng đỗ, không thể nào bắt xe taxi được ở đoạn đường này.
Cùng lúc đó anh liếc sang bên đường thấy cái biển cho thuê xe đạp.
Anh nói: “Chờ tôi chút!”
Nói xong Tiểu Trương nhanh chóng băng qua theo làn đường người đi bộ, Diệp Tịnh Nhi thật không hiểu chuyện gì, cô đưa mắt nhìn anh.
Lúc này cô mới nhìn đến dáng người.
Anh cao tâm một mét tám mươi lăm, cả thân hình săn chắc, cảm giác như không có một chút mỡ thừa nào, rất chuẩn.
Lúc này anh mặc một đồ rắn ri của cơ động càng làm cho anh thêm nổi bật.
“Đáng chết! Người như thế này sao không đi làm người mẫu lại đi làm tài xế?”
Diệp Tịnh Nhi lâm bầm.
“Đầu óc anh ta có vấn đề sao?”
Cô tự hỏi.
Ngay lúc đó anh đã quay trở lại, lái theo chiếc xe đạp xích lô nhỏ.
“Tôi đỡ cô.”
Diệp Tịnh Nhi ngước nhìn lên.
Đúng, đây không phải là xe đạp mà là chiếc xe xích lô.
“Cũng tinh tế đó chứ!”
Diệp Tịnh Nhi hơi mỉm cười.
Liên ngay sau đó anh đỡ cô lên, còn mình thì di chuyển ra phía sau bắt đầu đạp đi.
“Dịch vụ du lịch bắt đầu”
Tiểu Trương vui vẻ nói.
“Cảm ơn anh!” Diệp Tịnh Nhi lí nhí.