Diệp Tịnh Nhi cau có, thật muốn đến bóp cổ tài xế: “Vậy rốt cuộc anh có đi không? Không đi tôi bắt xe khác!”
“Bi, tôi đi! Cô thắt dây an toàn vào.
Tôi tăng tốc đây!”
Tên tài xế nói, từ miệng hắn nở một nụ cười nửa miệng.
Còn chưa kịp cho Diệp Tịnh Nhi thắt được cái đai an toàn, hắn tăng tốc xe đột ngột khiến cho Diệp Tịnh Nhi ngã nhào xuống: “Anh bị điên à? Tôi sẽ báo cáo anh!”
Diệp Tịnh Nhi hét lên.
Tài xế thậm chí còn không quay lại nhìn cô, hắn nhìn qua gương mỉm cười khi thấy khuôn mặt đỏ gay đỏ gắt của cô trong gương chiếu hậu.
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà!”
Tên tài xế nói.
Diệp Tịnh Nhi có cảm giác như tên tài xế này cố tình chơi mình.
Nếu như không phải thân phận của Vương Tuấn Dương quá ghê gớm thì Diệp Tịnh Nhi cũng không lo lắng như vậy.
Thịnh Đăng Tuấn trong trí nhớ và hiểu biết của cô là người nghiêm túc nhưng lại hơi thái quá, cộng với đó lại cầu toàn, nếu như cô cảnh báo nhiều hơn mấy lời vừa rồi trong quán cà phê thì nhất định anh ta sẽ không dám làm.
“Anh rốt cuộc là ai?”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói.
Tên tài xế cười ha ha một tiếng rồi nói: “Tôi là tài xế chứ là ai?”
“Nói nhiều mà làm gì, anh đuổi theo tên kia, giữ khoảng cách chút đi!”
Diệp Tịnh Nhi lần nữa ra lệnh.
Hai mày cau lại khó chịu.
Tài xế quả thật bám theo cái xe mà Diệp Tịnh Nhi bảo.
Nhưng mà cái xe đó lại không hề bám theo Thịnh Đăng Tuấn như cô dự đoán, đến ngã ba, Thịnh Đăng Tuấn rẽ một hướng, cái xe kia rẽ một hướng.
Còn bản thân Diệp Tịnh Nhi khi nhìn thấy tình huống ấy thì chỉ có thể rủa thầm: “Diệp Tịnh Nhi! Mày xem quá nhiều phim rồi đó!”
“Này, cô có vấn đề thần kinh à?”
Tên tài xế cất tiếng.
Diệp Tịnh Nhi lúc này vừa tức mình, lại thật hết chịu nổi, bao nhiêu năm bắt xe chưa một lần gặp phải quả tài xế nói lằm và hãm cành cạch như thế này.
“DỪNG XE! NGAY LẬP TỨC!”
Diệp Tịnh Nhi hét toáng lên.
Tài xế giật bản mình phanh kít lại, đầu xe bởi vì vậy mà mất lái xoay một phát.
“Kít! Két! Rầm!”
Chiếc taxi lao thẳng vào gốc cây ven đường.
Thật may là không xảy ra tai nạn.
Diệp Tinh Nhi sợ quá mặt trắng bệch, cô nhắm chặt mắt: “Mẹ ơi con chưa muốn chết! Hu hu! Mẹ ơi!”
“Đến Diêm Vương cũng không chịu nổi cái mồm miệng của cô nên yên tâm đi cô chưa chết đâu!”
Tiếng nói trăm thấp nhưng đầy trào phúng cất lên.
Từ trên ghế tài xế, Tiểu Trương vẫn đội nguyên chiếc mũ, thò đầu xuống mặt giáp mặt với Diệp Tịnh Nhi.
Diệp Tịnh Nhi hé mắt ra nhìn phát hiện người đàn ông đang giáp mặt với mình khuôn mặt mặc dù da không trắng nhưng đẹp vô cùng thì nín bặt luôn, cô lập tức buông tay ra khỏi mặt: “Tôi lên thiên đường rồi sao?”
“Cô nghĩ mồm miệng độc như cô thì có lên được thiên đường không?”
Tiểu Trương cất tiếng châm chọc.
“Anh là…tên tài xế?”
Diệp Tịnh Nhi nghi ngờ nói.
Sau khi nhìn lại bộ quần áo và chiếc mũ cô phát hiện ra nghỉ ngờ của mình là chính xác bèn nhanh như cắt túm lấy đầu Tiểu Trương: “Anh đi cái kiểu gì vậy? Anh suýt giết người đó biết không? Anh là tên tài xế đáng chết, đáng chết hiểu chưa?”
Vừa nói cô vừa túm lấy tóc Tiểu Trương mà lắc lấy lắc để.