“Vậy thì vứt đi!”
Vương Tuấn Dương cong môi nói trước sự kinh hoàng của Hạ Cẩn Mai.
“Cậu chủ nhỏ ngoan chứ?”
Đột nhiên Vương Tuấn Dương đổi đề tài, mà cái hộp trang sức trên tay Hạ Cẩn Mai sức nặng cũng bớt đi một chút.
“Ngoan! Cậu chủ nhỏ đã ngủ rồi!”
Hạ Cẩn Mai đáp, ánh mắt lấp lánh, giọng nói mang được cả sự ấm áp.Vương Tuấn Dương hé mắt nhìn nhưng lại không nói gì.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa cất lên khiến cho Vương Tuấn Dương nhíu mày lại.
Khuya như thế này thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Hạ Cẩn Mai trái lại thấy rất may mắn.
Có người kéo cái tảng băng thất thường kia đi giúp cô cô cảm thấy như mùa xuân lại nở hoa trước mặt.
“Gô ra ngoài trước đi!”
Vương Tuấn Dương cong môi nói.
Hạ Cẩn Mai nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách, trở về thư phòng của Vương Tuấn Dương, nơi mà cô vẫn chăm sóc cậu chủ nhỏ dưới sự giám sát của Vương Tuấn Dương.
Hạ Cẩn Mai tần ngần nhìn chiếc hộp trang sức một chút rồi cẩn thận để lại vào túi xách của mình.
Xong xuôi, cô nằm xuống chiếc giường đơn nhìn cậu chủ nhỏ đang say giấc, một tay đưa ra cầm lấy ngón tay bé xinh của cậu chủ nhỏ, cả hai chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, ở phòng khách, Vương Tuấn Dương ngồi đối diện Tiểu Trương, ánh mắt thâm trầm: “Cô ta liên lạc với bác sĩ khoa di truyền?”
Vương Tuấn Dương hỏi khẽ, âm lượng rất nhỏ nhưng rành rọt từng chữ.
Tiểu Trương gật đầu xác nhận: “Dạ vâng thưa cậu chủ.
Khi cô ta trở về đã ngay lập tức liên lạc với bác sĩ khoa di truyền.”
Vương Tuấn Dương chầm chậm gõ tay vào thái dương mình, anh nói: “Để ý kỹ”
Nói xong thì đưa tay vây Tiểu Trương ra ngoài.
Anh mệt mỏi chống tay ngồi trên xe lăn trầm tư suy nghĩ.
Kể từ ngày anh lên làm đương chủ nhà họ Vương, cuộc sống vốn không dễ dàng gì, chỉ cần lơ là một chút thì cái mạng này cũng không còn.
Chính bởi vậy, Vương Tuấn Dương đa nghi thành thói, trước giờ chưa từng tin ai, cũng không bao giờ dốc tất cả mọi bí mật vào một giỏ.
Thời gian này Hạ Cẩn Mai xuất hiện, kéo theo đó tên tội phạm biến hóa đó cũng lại xuất hiện bên cạnh, dấy lên trong anh rất nhiều điểm nghi vấn.
Màn đêm buông xuống, trên trời chỉ có thưa thớt một vài vì Sao, có ngôi sao tỏ, có ngôi sao mờ giống y như cuộc đời này có kẻ nằm quyên còn có kẻ lại chỉ như cá nằm trên thớt.
Diệp Tịnh Nhi thức dậy từ sớm.
Đêm qua cô đã liên hệ với bác sĩ khoa di truyền vốn là quen biết trước đây của mình, hôm nay, y lời hẹn, cô tới quán cà phê từ sớm, mang theo hai mẫu tóc của Hạ Cẩn Mai và cậu chủ nhỏ.
Diệp Tịnh Nhi ngồi một lát trong quán cà phê thì bác sĩ Thịnh Đăng Tuấn đã tới cửa.
“Tịnh Nhi, lâu quá không gặp!”
Thịnh Đăng Tuấn vui vẻ nói.
Mẹ của Diệp Tịnh Nhi và Thịnh Đăng Tuấn là bạn bè thân thiết từ nhỏ, quan hệ hai nhà vô cùng tốt, chỉ là khi lớn lên Diệp Tịnh Nhi học ở trong nước còn Thịnh Đăng Tuấn tu học bên nước ngoài, chỉ mới trở về thời gian gần đây.
“Anh Thịnh, dạo này ra dáng bác sĩ lắm rồi nhỉ?”
Thịnh Đăng Tuấn vừa ngồi xuống vừa mỉm cười.
“Tịnh Nhi, cái miệng của em vẫn ngọt quá đấy.Thế nào, sự nghiệp makeup đến đâu rồi?”
Diệp Tịnh Nhi hơi nhãn mặt: “Vẫn còn gian nan lắm ạ.Em dự định cuối năm nay mở một spa”
“Anh mau gọi đồ uống đi!”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói, vừa nói cô vừa nhẹ nhàng vẫy tay gọi phục vụ lại.
“Cho tôi một tách Americo!”
Thịnh Đăng Tuấn cất tiếng nói.
Từ chỗ ngồi của mình, anh ta nhìn Diệp Tịnh Nhi từ đầu đến cuối một lần nữa rồi nói: “Hôm nay gặp anh chắc chắn có việc quan trọng đúng không? Đêm qua em liên hệ muộn thể không phải tình cờ.