Khi nhỏ ba mẹ cô mất sớm, nếu như không có bác gái đón cô về nuôi dưỡng, thương yêu thì có lẽ cô đã sớm ở ngoài đường tự sinh tự diệt rồi.
Vậy nên cô mang ơn gia đình bác, dù Lưu Bối Na có làm sai thì cũng là cô ta sai chứ hai bác không can hệ gì.
Hạ Cẩn Mai rõ ràng điều đó, cô không muốn đánh đồng mọi chuyện vào với nhau.
Huống chị, tình cảm với An Lâm Khánh vốn đã không còn nữa.
Hạ Cẩn Mai theo chân Hạ Vân Du đến căn phòng được dành riêng cho cô dâu.
Cánh cửa mở ra, bên trong ngoài Lưu Bối Na, còn có bạn bè của cô ta cùng với một người lạ mặt mà Hạ Cẩn Mai đoán là stylist của studio váy cưới.
Nhìn thấy Hạ Cẩn Mai bước vào, tất thảy đều quay người nhìn ra.
Lưu Bối Na nhìn thấy hình dung xinh đẹp của Hạ Cẩn Mai hoàn toàn lấn át mình trong lòng thầm ganh ty.
“Bối Na, Cẩn Mai em con đến rồi”
Lưu Bối Na cố nặn ra một nụ cười nói: “Cẩn Mai, em tới rồi.
Chị đang mong em.
Hôm trước muốn gặp em nói chuyện nhờ em làm phù dâu nhưng không thấy em nghe máy.
Giờ đến đây rôi em giúp chị bảo quản nhẫn cưới nhé!”
Lưu Bối Na nói giọng thân mật y như giữa cô và Hạ Cẩn Mai không có phát sinh chuyện gì.
Hạ Cẩn Mai thấy cô ta diễn, cũng ra sức diễn một màn chị em hòa hợp cho vừa lòng người: “Vâng.
Tại đợt này em có đi làm, công việc bận rộn, lại để lỡ việc.”
Định Thư Nhã hôm nay không có ở đấy.
Xem ra, Lưu Bối Na đã tuyệt giao với những người biết chuyện của cô ta hôm họp mặt hôm ấy.
Vậy nên những người ở đây toàn là người không biết nội tình, nghĩ Hạ Cẩn Mai là người không ra gì, thấy khó quên bạn.
Cô cũng không hơi đâu bận tâm.
Vì những người này chắc chỉ có gặp mặt lần này, không có lần sau.
Chỉ là, những ánh mắt ấy vừa khinh ghét cô, nhưng lại bị sợi dây chuyền và chiếc váy trên người cô thu hút.
Vừa vặn lúc này, Diệp Tịnh Nhi cũng bước vào.
“Hạ Cẩn Mai, sợi dây chuyền trên cổ cô là đồ giả đúng không?”
Đó là tiếng nói của một cô gái.
Hạ Cẩn Mai biết tên cô ta, chính là người trong công ty An Khánh, trước đây cũng từng gặp qua mấy lần, tên là Giang Minh Anh Hạ Cẩn Mai chưa kịp đáp thì Diệp Tịnh Nhi tiến lên.
Cô nhanh nhẹn kéo tay Diệp Tịnh Nhi lại mỉm cười.
Thấy Hạ Cẩn Mai không nói gì, Giang Minh Anh cất tiếng khinh thường: “Xem ra đúng là đồ giả rồi.Sợi dây chuyền đó mặc dù rất đẹp nhưng mà xài đồ giả không nên một chút nào đâu.À mà…người toàn là nói giọng giả tạo nên xài đồ giả cũng rất bình thường thôi”
Một tràng cười rộ lên trong phòng.
Lưu Bối Na cũng dùng tay che miệng cười.
Hạ Cẩn Mai nói: “Vậy chị có cần em mang nhẫn hộ không?”
Giang Minh Anh thấy lời của mình trực tiếp bị Hạ Cẩn Mai bỏ qua, không những thế còn có vẻ khinh thường thì rất khó chịu.
Lưu Bối Na nhíu mày lại, cuối cùng nói: “Đây, bảo quản cho tốt nhé! Nó rất quan trọng đấy”
“Đâu chỉ quan trọng, Anh Lâm Khánh đã đặt chế tác riêng, giá gần một tỷ chứ có ít ỏi gì đâu!”
Giang Minh Anh ngạo mạn bổ sung.
Diệp Tịnh Nhi tức quá muốn nói mà Hạ Cẩn Mai nhất định kéo cô lại.
Ngày hôm nay cô không phải là muốn cho Lưu Bối Na mặt mũi, mà là muốn nhịn để trả ơn cho nhà họ Lưu, để những người làm cha làm mẹ như bác trai, bác gái không đau lòng.
Hạ Cẩn Mai mở hộp, xác nhận thật kỹ chiếc nhãn trong đó để khẳng định Lưu Bối Na không có giở trò trong cái nhẫn mới an tâm.
Nhưng có vẻ như chiếc nhân quan trọng nên cô ta cũng không dám sơ sót.
Mà cô ta cũng rất hiểu Hạ Cẩn Mai sẽ không phá bĩnh vì còn có ba mẹ cô ta nên mới giao cho Hạ Cẩn Mai.
Lúc này stylist bắt đầu chỉnh váy phía sau xong, tới gân phía Lưu Bối Na để chỉnh lại phần cổ váy.
Vừa quay người lại, Hạ Cẩn Mai nhận ngay ra chính là cô gái hôm trước đi cùng Thekla.