Vương Tuấn Dương thì ít nhất còn ở ngoài sáng, còn cái tên tội phạm điên từng cứu cô ấy thì hành tung quá đỗi bất ngờ, không liệu trước được.
Lúc này Lục Vĩnh Thành nói cái dây chuyền là muốn bảo vệ cô, cô cũng hơi chột dạ, chợt thấy Vương Tuấn Dương cũng không hẳn quá đáng ghét nữa.
Lý do có là gì thì thật sự cô cũng không dám bỏ sợi dây chuyền đắt tiền ấy đi.
Vương Tuấn Dương mà bắt cô đền thì đúng là bỏ mẹ, cô lấy đâu ra tiền mà đền.
Không mang nợ anh còn bị kìm kẹp thể này, mang thêm khoản nợ nữa thì đúng là phận con rệp.
Hạ Cẩn Mai khế gật đầu rồi bước vào bên trong đại sảnh của khách sạn.
Đám cưới tổ chức ở lầu ba nên ở đây cũng chỉ có nhân viên khách sạn ra hướng dẫn chứ không có người nhà họ Lưu.
“Hạ Cẩn Mail”
Tiếng gọi cất lên phía sau, Hạ Cẩn Mai quay người nhìn lại.
Là Diệp Tịnh Nhi.
Vừa nhìn thấy cô, cô bạn đã vui vẻ chạy đến, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân: “Hạ Cẩn Mai, trời ạ, cái váy này của cậu đẹp quá đi mất.
Ôi, dây chuyền, trời đất ơi, nó chính là sợi dây được đấu giá tuần trước mà.
Mấy hôm nay nó vẫn được bàn tán trên mạng đó- Hạ Cẩn Mai giật mình, thời gian này vì mải sợ hãi, cô làm gì có thời gian lên mạng đọc tin tức cơ chứ.
Diệp Tịnh Nhi nhìn chằm chäm như muốn điều tra cho đến cùng, Hạ Cẩn Mai lắp bắp: “Đồ giả đó!”
Diệp Tịnh Nhi nhíu mày: “Hạ Cẩn Mai, mình công nhận cái bộ đầm này phối cùng sợi dây chuyền rất đẹp, nhưng nếu như nó là hàng giả thì cậu tháo ra đi.
Lưu Bối Na sẽ lấy việc này mà chế nhạo cậu.
Hôm nay cậu đến là để họ biết cậu không phải người thua cuộc”
Vừa nói, Diệp Tịnh Nhi vừa tiến tới, kéo Hạ Cẩn Mai cúi xuống muốn tháo dây chuyền ra.
Hạ Cẩn Mai luống cuống: “Đừng đừng…
Tịnh Nhi…
Nó là đồ thật!”
“Hả?”
Diệp Tịnh Nhi giật mình dừng ngay hành động ấy lại.
Cô nói: “Hạ Cẩn Mai…
Cậu có nói dối thì cũng biết đường mà nói dối chứ? Nó có giá bao nhiêu cậu biết không?”
Hạ Cẩn Mai ngây người ra, quả thật cô đâu có biết nó có giá trị bao nhiêu đâu.
“Hàng thật mà cậu không biết giá trị hay sao? Nó có giá gần năm mươi tỷ đấy biết chưa?”
“Bao nhiêu cơ?”
“Chính xác là bốn mươi chín tỷ tám trăm mười lăm triệu ˆ Diệp Tịnh Nhi vừa nói vừa nhấn mạnh bằng cách đẩy cái màn hình điện thoại vào mặt Hạ Cẩn Mai.
Cô nhìn thấy, bị dọa sợ đến ngu người luôn.
“Tên này dùng năm mươi tỷ để gắn máy định vị? Điên rồi!”
Hạ Cẩn Mai lẩm bẩm.
Diệp Tịnh Nhi hỏi: “Sao thế? Mau tháo ra đi, không có Lưu Bối Na cười cậu thối mũi.”
Vừa nói Diệp Tịnh Nhi lần nữa lại muốn tháo xuống.
Hạ Cẩn Mau vội vàng đẩy cô ra.
“Nó là thật đấy!”
Diệp Tịnh Nhi nhìn bạn mình với ánh mắt không thể nào tin được.
Rồi cô nhìn xung quanh, kéo Hạ Cẩn Mai ra một góc: “Hạ Cẩn Mai, cậu giấu mình cái gì đúng không?”
Hạ Cẩn Mai vốn cũng không muốn che giấu Diệp Tịnh Nhi thêm nữa vì hôm nay cô quả thật muốn nhờ Diệp Tịnh Nhi giúp cô xét nghiệm ADN nên cuối cùng cô nhìn xung quanh, thấy không có ai bèn nói: “Mình nói chuyện này cậu phải thật bình tĩnh, nhớ là giữ bí mật hộ mình nhé.
Cậu hứa đi”
Diệp Tịnh Nhi gắt gao nhìn bạn mình, mím môi rồi gật đầu như bổ củi nhưng trong lòng thì lo lắng không ngừng.
“Mình hứa”
Hạ Cẩn Mai thở ra một hơi rồi đem hết chuyện mình mang thai hộ đến lúc tới nhà họ Vương làm bảo mẫu kể ra một lượt.