“Chú Lục, hai hôm nay thế nào?”
Lục Vĩnh Thành ở bên cạnh phục vụ Vương Tuấn Dương thay đồ vội vàng nói: “Cô Hạ vẫn như thường ngày chăm sóc cậu chủ nhỏ, ngoài ra vẫn chăm chỉ tập luyện make up.”
“Hừm…Cái cốp đồ đó…mua được chưa?”
“Dạ được rồi ạ!”
“Mang đến cho cô ta.Bảo cô ta vứt cái cốp của tên kia đi”
Lục Vĩnh Thành hơi nhíu mày lại nhưng ở đáy mắt lại thoáng một nét cười, cuối cùng cũng gật đầu xác nhận: “Vâng ạ.Lát nữa tôi đi làm ngay.”
Buổi sáng, Hạ Cẩn Mai tỉnh dậy, tiếu bảo bối vẫn đang say giấc.
Từ ngày cô xuất hiện ở đây, mấy vú nuôi dường như chẳng có mấy việc để làm ngoại trừ đứng một chỗ nhìn cô một tay chăm sóc cho cậu chủ nhỏ.
“Cô Hạ”
Tiếng chú Lục vang lên.
Hạ Cẩn Mai ngước mắt lên nhìn thì nhận ra Vương Tuấn Dương cũng đã tới.
Mấy vú nuôi nhanh chóng cúi đầu chào hỏi: “Cậu chủ!”
Đáp lại vẫn là vẻ lạnh tanh.
Hạ Cẩn Mai nhíu mày, khóe môi hơi mím lại y như sợ anh phát giác điều gì.
Ngay cả liếc mắt về phía vết thương của anh cô cũng không dám.
Vương Tuấn Dương chầm chậm cho xe lăn tiến đến.
Anh liếc Tiểu bảo bối đang trên tay cô, cong môi hỏi: “Thể nào?”
Một câu hỏi chẳng rõ mục đích.
Hạ Cẩn Mai không biết đáp sao, đành qua loa lấy lệ: “Bình thường thôi!”
Vương Tuấn Dương trán hơi nhăn lại.
Hạ Cẩn Mai không mấy bận tâm, theo phản xạ tự nhiên cô ôm lấy tiểu bảo bối chặt hơn một chút như sợ con trai cô có thể bị anh tới đoạt đi.
Người đàn ông trước mặt này rõ ràng là cha đẻ của tiểu bảo bối nhưng dường như anh lại chưa một lần bế lấy đứa trẻ.
Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn Mai lại dâng lên một cảm giác khinh ghét.
“Mấy hôm nay tôi không có ở đây, cô không giở trò gì chứ?”
Vương Tuấn Dương lại cất tiếng lạnh lùng, lời nói mang theo địch ý rất rõ, càng có mùi hoài nghi.
“Tôi có thể làm gì được?”
Hạ Cẩn Mai đáp, ánh mắt nhìn anh vô cùng chán ghét.
“Sao tôi cảm thấy như cô rất ghét tôi nhỉ?”
Vương Tuấn Dương đột nhiên hỏi.
Lục Vĩnh Thành bên cạnh hơi giật mình.
Mặc dù lời anh nói nghe tưởng như không có gì nhưng thanh âm rất lạnh lẽo, khiến cho người nghe thấy ý đe dọa rất rõ, cùng với cái khuôn mặt đẹp mà lạnh lùng nguy hiểm không khác gì ma cà rồng đó của anh càng khiến người khác thấy nguy cơ.
Hạ Cẩn Mai vẫn ôm lấy tiểu bảo bối, cô nhìn anh nhàn nhạt đáp: “Anh muốn quản cả cảm xúc của người khác sao?”
Lục Vĩnh Thành giật thót mình.