Căn hâm không khác gì một phòng ngủ với thiết kế ngăn nắp gọn gàng.
Có điều, ngoại trừ giường ra thì nó còn có một tủ thuốc lớn, có vẻ như chuyên là nơi xử lý thương thế của Vương Tuấn Dương.
Tiểu Trương lúc này mới cẩn thận xem xét vết thương, rồi tự mình xử lý nó nhanh chóng.
Anh làm nhanh nhẹn và vô cùng chuyên nghiệp, trong lòng cũng thâm cảm kích nhờ có Hạ Cẩn Mai sớm cầm máu tốt, nếu không sợ rằng Vương Tuấn Dương còn thảm hơn nữa vì mất nhiều máu.
Hạ Cẩn Mai vì mệt quá mà thiếp đi lúc nào không hay, cho đến sáng, khi chú Lục bước vào phòng để xem xét cậu chủ cô mới phát giác mình vẫn còn sống.
Cô giật mình tỉnh lăn từ giường xuống đất, mồ hôi lạnh toát.
“Cô Hạ, có vấn đề gì sao?”
Chú Lục nhăn mặt.
Vốn là không nghĩ khi bước vào xem cậu chủ nhỏ lại thấy Hạ Cẩn Mai còn chưa dậy trong khi cửa thư phòng lại mở.
Hạ Cẩn Mai lắp bắp: “À không…
chú Lục…
không có…”
Nhưng thái độ lắp bắp của cô khiến cho Lục Vĩnh Thành không nhịn được lại nhìn cô một lượt.
Và quả thật là có vấn đề.
Hạ Cẩn Mai lúc này mới phát hiện ra thì cũng muộn.
Đó chính là hôm qua cô đỡ Vương Tuấn Dương máu trên áo anh đã quệt lên người cô.
Sau đó vì phát sinh chuyện của Tiểu Trương khiến cô sợ hãi, khi trở về quên mất việc phải thay áo.
Vết máu đã khô rồi nhưng vẫn loang trên cái áo.
Lục Vĩnh Thành nhíu mày: “Đêm qua…”
Lục Vĩnh Thành lấp lửng hỏi.
Cô nhớ lời Tiểu Trương, trong cái nhà này, Tiểu Trương nếu đã muốn giữ bí mật như vậy chứng tỏ địch ta không phân định rõ ràng.
Cô cũng theo phản xạ liếc về phía kia nhưng dường như Vương Tuấn Dương không còn ở đó.
Lục Vĩnh Thành dường như đã nhận ra.
Ông nói: “Cô mau đi thay đồ, rồi xử lý cái áo đi.
Chuyện cậu chủ không được nói ra ngoài.
Chỉ có tôi và Tiểu Trương biết.
Có lẽ Tiểu Trương đã dặn cô rồi, nhưng tôi phải dặn lại, cô nhất định không được để cậu chủ biết cô phát giác thứ gì, hiểu chưa?”
Hạ Cẩn Mai gật đầu.
Cảm thấy như mình đang bị đưa vào một vòng xoáy tranh đoạt mà chính mình không muốn.
Nói xong thì Lục Vĩnh Thành quay người đi.
Hạ Cẩn Mai y lời nhanh chóng đi vào phòng tắm xử lý ổn thỏa.
Hạ Cẩn Mai mang theo tâm trạng bất an suốt một ngày hôm đó.
Đến tối, khi tiểu bảo bối đã ngủ say, cô về phòng minh, lấy bộ cọ trang điểm ra để luyện tập cũng như cân bằng lại tâm lý cho bản thân.
Hạ Cẩn Mai tự nhìn mình trong gương, ở đây không có người mẫu mặt, đành phải tự lấy mặt mình ra mà luyện tay nghề.
Hạ Cẩn Mai vốn muốn theo nghiệp trang điểm, nhưng chính cô lại rất ít khi trang điểm cho bản thân mình.
Có lẽ bởi vì cô thích làm đẹp cho người khác hơn.
Có điều khách quan mà nói, khuôn mặt của Hạ Cẩn Mai ngũ quan cân đối, da trắng, cơ bản không cần hỗ trợ của make up nữa cũng đủ để dìm chết ánh nhìn người đối diện rồi.