Lưu Bối Na cũng có chút tư sắc, thời gian này có thêm địa vị nên ăn mặc chải chuốt cũng rất bắt mắt nhưng chút tư sắc đó cũng không dùng được vào lúc này, với người này.
Hạ Cẩn Mai đứng một bên nụ cười trào phúng còn chưa tắt thì cậu chủ họ Lương đã bước đến phía cô, đưa tay ra nói: “Không biết cô gái này tên là gì vậy? Màn đá bóng của cô thật khiến tôi kinh diễm”
Hạ Cẩn Mai có chút sửng sốt, nhưng rồi rất nhanh mỉm cười đáp lễ.
“Xin chào, tôi họ Hạ”
Hạ Cẩn Mai thậm chí không nói rõ tên của mình, Trường Sinh thoáng kinh động.
Anh ta cũng không ngờ cậu Lương lại có hứng thú với Hạ Cẩn Mai, còn cô thì lại đáp một cách hời hợt.
“Ha ha…Thật vinh dự.Tôi là Lương Thanh Sơn!”
Lưu Bối Na tức đến đỏ mặt.
Hạ Cẩn Mai thậm chí còn mặc nguyên một bộ đồ ngoài chợ, nhếch nhác chưa từng vậy mà thành công thu hút sự chú ý của ông chủ lớn.
Nhưng lúc này cô ta nào dám rời đi.
Cơ hội tốt như vậy, cô ta vẫn cứ là phải bám lây.
Bởi vì con người ta vốn rất kỳ lạ, luôn phù phiếm và mơ tưởng.
“Cẩn Mai, em vừa ở nước ngoài về, có lẽ không biết địa vị của cậu chủ Lương đây, em nên niêm nở một chút”
Lưu Bối Na cất tiếng, một câu nói ra vẻ bản thân hiểu chuyện, cũng kéo gần khoảng cách với Hạ Cẩn Mai.
“Cẩn Mai?”
Lương Thanh Sơn nhìn Hạ Cẩn Mai hỏi lại, ngay sau đó cất lời tán thưởng: “Cái tên thật đẹp.Tên cũng như người.Cô có thể hay không cho tôi phương thức liên lạc?”
Hạ Cẩn Mai không ngờ đổi phương lại trực tiếp đến thế.
Nhưng Lương Thanh Sơn với cái bộ dáng cà lơ cà phất ngửi mùi đã thấy thiếu đứng đắn này Hạ Cẩn Mai thực chất không muốn dây dưa.
Nhưng cô lại chẳng biết phải từ chối thế nào.
Lương Thanh Sơn tiếp tục hỏi dồn: “Có được hay không? Hạ Cẩn Mai còn chưa định nói gì thì Lưu Bối Na đã bước đến.
“Hạ Cẩn Mai, con bé là em họ tôi, nếu anh muốn tôi có thể gửi cho anh”
Lương Thanh Sơn nhíu mày khó chịu, rõ ràng rất ghét sự có mặt của Lưu Bối Na ở đây.
“Liên quan tới cô sao?”
Lương Thanh Sơn quả thật là không để cho Lưu Bổi Na có chút mặt mũi nào.
Lưu Bối Na mặt tái đi, tay nắm chặt vào chiếc túi xách đến muốn giật đứt cái quai xách.
Hạ Cẩn Mai mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi không mang điện thoại, không thêm bạn bè được.”
“Thật là một lý do hợp lý.Vậy chúng ta dùng cách thủ công vậy, cô ghi cho tôi số điện thoại của cô đi!”
Lương Thanh Sơn quyết không bỏ cuộc.
Anh ta tiến tới gần hơn với Hạ Cẩn Mai.
Đúng lúc này một bóng áo chắn giữa.
“Cậu chủ Lương, đừng có trêu chọc con gái nhà lành!”
Lương Thanh Sơn tự động lùi lại.
Người đến lại là một gã đàn ông, khuôn mặt thư sinh rất đẹp.
Hạ Cẩn Mai mơ hồ có chút quen mắt, gã thư sinh mái tóc nhuộm vàng, cả người bừng sáng như tài tử điện ảnh.