Chạm thẻ phòng, cửa nhẹ bật cánh, Hạ Cẩn Mai giật mình khi vừa xoay tay nắm cửa đóng lại thì nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ: “Lâm Khánh, em yêu anh…
Ư…ư…”
Tiếng thở đốc, tiếng da thịt mơn trớn lên nhau khiến Hạ Cẩn Mai như sững lại.
Chân cô bủn rủn, không nhúc nhích.
Dưới sàn, nội y phụ nữ rơi lung tung.
“Ngoan, lát anh sẽ có quà cho em.”
Tiếng Lâm Khánh ngọt ngào trầm ấm, sự dịu dàng mà trước đây vẫn luôn dành cho Hạ Cẩn Mai.
“Quà gì thế? Em cứ tưởng con nhỏ Hạ Cẩn Mai đã trở về rồi, anh sẽ bay ngay tới chỗ nó chứ?”
Tiếng nói này nghe rất quen tai.
Hạ Cẩn Mai không nhúc nhích, cô đứng yên tại chỗ, lắng nghe tiếng nói chuyện mà lòng nhói đau.
“Đừng nhäc đến cô ta, mất cả hứng! Nào! Lại đây anh thưởng thêm cho em”
Rồi lại tiếng rinh rích.
Hạ Cấn Mai tiến lại gần hơn.
Nhưng cô vần không đủ dũng cảm bước vào bên trong để chứng kiến tất cả.
Lúc này, trong phòng lại truyền tới những âm thanh ám muội, rồi tiếng nói chuyện: “Em tưởng anh từng yêu cô ta đến chết đi sống lại cơ mà?”
“Chết đi sống lại? Làm gì có cơ chứ? Vốn là tưởng cô ta cũng xinh đẹp, ngoan ngoãn nên mới giữ bên cạnh.
Nhưng mà, cô ta quả thật quá ngu ngốc.
Địa vị của anh như thế này, sao có thể để một kẻ ngu ngốc ở bên cạnh?”
Tiếng Lâm Khánh cất lên lạnh lùng, trong lời nói có cả sự bỡn cợt và khinh ghét Hạ Cẩn Mai.
“Đúng là cô ta quá ngu ngốc.
Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy cô ta cũng không phát giác, còn cam tâm tình nguyện hỗ trợ anh.
Lâm Khánh à, tính ra, anh cũng thật tàn nhẫn”
Tiếng nói quen thuộc ấy lại cất lên.
Hạ Cẩn Mai mơ hồ đoán ra người đang nói chuyện.
Định bước thêm một bước thì lại nghe tiếng Lâm Khánh.
“Tàn nhẫn gì chứ? Một kẻ ngu như cô ta được bên cạnh anh bao nhiêu năm đã là phúc phận của cô ta rồi.
Còn lại thì cô ta đừng có mơ trở thành người phụ nữ của anh.
Bản thân Hạ Cẩn Mai quả thật hữu dụng trong một số trường hợp.
Chắc hẳn giờ này cô ta cũng không biết được chuyện có người tới tìm cô ta mang thai hộ là do chúng ta một tay dựng lên.
Nhờ hai mươi tỷ năm đó của cô ta mà anh đã bù lấp được số tiền rỗng ruột của công ty”
Hạ Cẩn Mai tai như ù đi.
Không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Hóa ra cô đã bị cảm sừng lâu đến thế, hóa ra, trong mắt Lâm Khánh cô chẳng qua là một con mèo hiểu chuyện, ngu ngốc.
Hóa ra chuyện người nhờ mang thai hộ lựa chọn cô là do tay Lâm Khánh một tay dàn dựng.
Hai mươi tỷ đó anh ta nuốt trọn mà còn trách cứ cô? Hạ Cẩn Mai không nhịn được nữa, chút tự trọng sót lại, chút tình yêu cuối cùng cho Lâm Khánh đã đến cực hạn.
Hạ Cẩn Mai tiến lại, ném chiếc bánh kem về phía chiếc giường, cô hét lớn: “An Lâm Khánh”
Từ trên giường, người phụ nữ giật mình ngồi thẳng dậy, kéo chiếc chăn chặn ngang ngực.
Cô ta là Lưu Bối Na, chị họ của Hạ Cẩn Mai.
“Lưu Bối Na? Là chị?”
Hạ Cẩn Mai không tin được vào mắt mình.
Hai mắt cô mở lớn, miệng đắng ngắt.
An Lâm Khánh đứng trước sự xuất hiện của Hạ Cẩn Mai lại chẳng lấy làm ngạc nhiên: “Ô, đến rồi đấy à?”
“Anh cố tình để tôi thấy cảnh này phải không?”
Hạ Cẩn Mai gần như gào lên.
Lưu Bối Na trườn qua người Lâm Khánh, ném về phía Hạ Cẩn Mai cái nhìn đắc thắng, đưa tay lấy chiếc váy ngủ mặc lại.
“Chào em họ.
Em về rồi đấy à?”
Lưu Bối Na cất tiếng nói.
Hạ Cẩn Mai chỉ cảm thấy ghê tởm cô ta, cô không thèm đếm xỉa đến: “Làm như mình thanh cao lắm vậy? Cô là loại phụ nữ bán trinh, mang thai hộ rẻ mạt thì có cái gì mà ở đây vênh mặt với tôi?”
Lưu Bối Na cất tiếng, đầy ý khinh rẻ và giễu cợt Hạ Cẩn Mai.
Thật đau lòng.
Lưu Bối Na từng là người chị họ thân thiết nhất, cũng từng là người Hạ Cẩn Mai kính trọng nhất.
Hóa ra lại là loại người này.
Cô đúng là đã quá sai rồi.
Hạ Cẩn Mai cúi xuống, cầm trên tay chiếc áo ngoài váy ngủ, ném lại cho cô ta rồi nói: “Xem như đời này tôi đã chọn sai.
Tôi ngu, tôi chịu.
Nhưng hai mươi tỷ đó, cùng với những gì các người nợ tôi, tôi sẽ tính toán từng chút một.”
Lâm Khánh bước xuống giường, buộc tạm chiếc khăn vào cái thân thể đang không giống người kia, hắn nói: “Khẩu khí cũng lớn đấy nhỉ? Cô có giỏi thì cứ tính toán.
Nhưng, tôi sẽ chống mắt lên xem cô tính toán với tôi thế nào?”
Lâm Khánh vừa nói, vừa tiến đến trực diện Hạ Cẩn Mai.
Sau một năm tủi hờn gặp lại, Hạ Cẩn Mai thật không ngờ được rằng mình lại lột trân được cái mặt nạ trong hoàn cảnh đau đớn này.
Cô đã hy sinh vô ích cho một kẻ chẳng ra gì.
Hạ Cẩn Mai chua chát ném cái nhìn khinh bỉ và uất hận về phía Lâm Khánh.
Sự nhẫn tâm nơi hắn thật quá đáng sợ.
Cô đã sai khi nghĩ mọi chuyện chỉ cần cô hết lòng với đối phương, cô sẽ nhận lại được tình yêu.
Thật sự cô đã quá sai rồi! Cô quay người rời đi, Lâm Khánh túm chặt tay cô, rồi tay còn lại hắn bóp mạnh lên khuôn mặt đang rưng lệ của Hạ Cẩn Mai: “Cô đừng hòng dễ dàng thế.
Ít nhất, hôm nay tôi phải để cô nếm mùi đàn bà để không uống công bao năm nay tôi khổ sở chăn dắt cô.”
Hạ Cẩn Mai kinh hãi.
Lâm Khánh thư sinh nho nhã mà cô quen hóa ra lại là kẻ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Hắn trong lúc này còn muốn chiếm đoạt cô.
“Anh bỏ tôi ra.
Bỏ ra.
Khốn nạn!”
Hản đẩy mạnh cô nép vào góc tường: “Im đi con đàn bà đê tiện.
Cô ngủ với đàn ông lạ, đẻ con cho hắn, còn thanh cao cái gì cơ chứ?”
“Lâm Khánh, anh cút đi.
Buông tôi ra.
Lưu Bối Na, cô có thể nhìn đàn ông của mình làm trò này ư?”
Lưu Bối Na cũng không ngờ, Lâm Khánh không hề đếm xỉa đến sự xuất hiện của cô ta mà làm trò đó trước mặt.
Cô ta cũng bất ngờ đến đứng sững lại, chân như đeo đá, toàn thân không biết nói gì.
Hạ Cẩn Mai hai mắt ngấn lệ.
Cô đang bị Lâm Khánh kẹp chặt trong tay.
Cô cố sức vùng vẫy.
“Buông tôi ra! Buông ra!”
Hạ Cẩn Mai hét lớn.
Lưu Bối Na cũng như tỉnh hồn lại.
Cô ta nói: “Lâm Khánh, anh coi em là thứ gì?”
Lâm Khánh liếc mắt về phía Lưu Bối Na.
Cố tay hẳn buông lỏng.
Nhân cơ hội đó, Hạ Cẩn Mai xô mạnh, chạy ra khỏi căn phòng.
Dù có bao nhiêu uất hận tên đàn ông khốn kiếp kia thì cô vẫn đủ tỉnh táo để trốn khỏi đó.
Hạ Cẩn Mai chạy miết đi dọc hành lang, lao ra khỏi khách sạn Lâm Thành trong sự hoảng loạn.
Cô đã trả giá quá nhiều cho một cuộc tình, chuyện hoang đường nào cô cũng đã trải qua, nhưng Lâm Khánh lại là một kẻ không đáng để cho cô phải hy sinh như vậy.
Lao ra ngoài đường, cơn mưa xối xả, Hạ Cẩn Mai như vô hồn lê bước dưới đêm.
Cơn mưa che lấp cả lối đi, vệt nước lã chã rơi trên khuôn mặt cô.
Mọi thứ trước mắt thật mịt mờ.
Tương lai của cô cũng mờ mịt như đêm nay vậy.
Trong căn biệt thự lớn nhất Lâm Thành, Vương Tuấn Dương trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Căn biệt thự dường như không ngủ, bởi vì tiếng khóc của trẻ con.
Vị quản gia Lục Vĩnh Thành thấy bóng Vương Tuấn Dương trở về nhanh nhẹn ra đón.
“Cậu chủ nhỏ chưa ngủ sao?”
“Dường như cậu nhớ sữa mẹ nên không ngủ được, hôm nay cứ khóc suốt ạ”
Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.