“Khoan đã”
Hạ Cẩn Mai gắn giọng.
Cô nhìn vào phía đám người nói.
“Xin hỏi một lần nữa, cô nhân viên này vì cớ gì muốn soát đồ tôi?”
Cô nhân viên nhìn một lượt, có phần hơi chùn bước bởi ánh mắt bức người từ phía Hạ Cẩn Mai, nhưng Lưu Bội Sam đưa tay đẩy nhẹ cô ta lên phía trước.
Vừa vặn những động tác này lọt hết vào đôi mắt nhạy bén của Hạ Cẩn Mai.
Cô nhân viên bị đẩy lên, dù bị động nhưng cũng lãy lại được lá gan mà nói: “Tôi nghi ngờ cô lấy cắp một thỏi son trong quầy hàng cô vừa đi qua”
“Nghi ngờ? Dựa vào nghi ngờ các cô muốn sỉ nhục tôi trước nơi đông người thế này?”
“Cô càng quanh co càng cho thấy cô có vấn đề.Tôi sẽ cho gọi bảo vệ”
“Được, gọi bảo an lên đây, tiện thể bảo họ check luôn camera gian hàng nhé.
Còn nữa, cô chỉ là một nhân viên nhỏ, dám lớn tiếng với khách, tôi sẽ giúp cô nhìn rõ một chút”
Hạ Cẩn Mai nói một cách dứt khoát, trong lời nói có thể nghe được cô là có gan nói, có gan chịu, cũng có gan trừng phạt người khác.
“Camera ở đây hỏng, cô đừng có giảo biện, mau đưa túi đây cho tôi soát.”
Cô nhân viên vẫn nhất định muốn làm Hạ Cẩn Mai mất hết mặt mũi.
Hạ Cẩn Mai chäm chậm: “Tội vu khống cũng rất nặng đấy, sợ rằng, quả báo của cô sẽ đến ngay bây giờ”
Hạ Cẩn Mai dứt lời thì cô nhân viên không những không sợ mà còn chạy đến giật túi xách trên tay Hạ Cẩn Mai, tiếc rằng bàn tay đi được lưng chừng lại bị một bàn tay khác năm lấy.
“Ai? Ai muốn xía vào việc này?”
Cô nhân viên cáu kỉnh nói.
Nhưng khi quay lại nhìn người vừa cầm tay mình, cô lập tức run rẩy.
“Ông chủ?”
Người đàn ông cau mày đẩy cô nhân viên một cái rồi nói: “Nhân viên của tôi, có thể thiếu chuyên nghiệp như vậy sao?”
Vừa nói, anh ta vừa quay sang phía Hạ Cẩn Mai.
Hạ Cẩn Mai mỉm cười.
Lưu Bối Na nhanh chóng nhận ra hai người có quen nhau nên vô thức lùi lại hai bước.
“Hạ Cẩn Mai, lâu quá không gặp!”
Tiếng ông chủ showroom cất lên khiến cho cô nhân viên sợ đến muốn khóc thét.
Nhìn cô gái bình thường thể này ăn mặc đồ chợ mà lại có thể là bạn ông chủ.
“Anh Trường Sinh đã là ông chủ lớn rồi cơ đấy!”
“Thật sự để em chê cười”
Nói xong anh quay người nói với cô nhân viên: “Còn không mau xin lỗi?”
Nhân viên cửa hàng run rẩy cúi xuống lí nhí.
“Cô đi lãnh lương tháng cuối rồi rời khỏi đây đi”
Trường Sinh nói nhanh, không nhìn cô ta lấy một cái.
Cô nhân viên cuống quýt: “Ông chủ, xin đừng đuổi việc tôi!”
Nhưng Trường Sinh vẫn sắc mặt không đổi.
Lúc bấy giờ Hạ Cẩn Mai tự mình mở túi xách ra, lấy tất cả mọi thứ đặt lên trên bàn kính một lượt rồi nói: “Cô nhìn cho rõ nhé!”
Trường Sinh vội vã: “Em làm gì thế? Em làm thế khiến anh cảm thấy đáng sợ lắm đó.
Cái showroom này, nếu như không phải đoạn thời gian đó em cho anh vay tiền, nó có thể nằm trong đây hay sao?”
Hạ Cẩn Mai chỉ mỉm cười, cô nói: “Em chỉ muốn cô nhân viên này rõ ràng thì mới cam tâm.Nếu không anh đuổi việc cô ta vì chuyện này em cũng rất áy náy”