Lục Vĩnh Thành không muốn xoáy sâu thêm vào câu chuyện này, ông chờ cho cả Tiểu Trương và Vương Tuấn Dương không nói gì nữa mới dám lên tiếng: “Vậy chuyện của nhà họ Kiều chúng ta tính thế nào? Có cần cử người đi điều tra thêm không ạ?”
“Hẹn cho tôi cô chủ của nhà họ Kiêu.Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ một nhân vật quan trọng.”
Vương Tuấn Dương lập tức lên tiếng trong sự ngạc nhiên của hai người Lục Vĩnh Thành và Tiếu Trương.
Không ai hiểu hết ý tứ sâu xa của câu nói này.
Nhưng không một ai dám cất tiếng hỏi thêm.
“Vâng tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”
Lục Vĩnh Thành là người cất tiếng nhận nhiệm vụ.
Vương Tuấn Dương đưa tay ra hiệu cho Lục Vĩnh Thành ra ngoài trước, còn mình thì ở lại nói chuyện với Tiểu Trương.
Chờ đến khi người quản gia đóng cửa phòng lại thì Vương Tuấn Dương mới cất tiếng nói: “Chỗ Vương Tuấn Kiệt thế nào rồi? Cả Vương Lệ Hoa nữa?”
“Dạ! Cô Lệ Hoa thì đã được sắp xếp ra nước ngoài chu đáo.Nếu như không có lệnh của cậu chủ thì vĩnh viễn không được trở về nước.Còn cậu Tuấn Kiệt, thời gian gân đây vẫn tiếp tục quay phim và nhận các hợp đồng quảng cáo.Chỉ là gần đây, cậu ấy có gặp gỡ tên Lương Thanh Sơn mấy lần”
Vương Tuấn Dương nghe xong câu này thì cau mày lại.
“Mối quan hệ của Vương Tuấn Kiệt và Lương Thanh Sơn không phải mới gần đây mới thân thiết.Nhưng có lẽ, lòng tham của Vương Tuấn Kiệt thì mới gần đây mới bộc lộ rõ.Chỉ là tôi vẫn không hiểu vì sao”
Tiểu Trương cong môi, thấp thoáng ý cười.
Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Lòng tham của con người ta cần có lý do sao ạ? có thể do trước đây Vương Tuấn Kiệt chưa đủ trưởng thành.Còn bây giờ khi cậu ta đã nếm trải nhiều, mới nhận ra mình một cái mỏ kim cương.Chỉ là cậu ta không hiểu, thứ đã không thuộc về mình thì có cầu hay mưu tính cũng không được.”
Vương Tuấn Dương bật cười.
Mặc dù nhìn bên ngoài Tiểu Trương là một người nóng nảy, nông cạn nhưng thực tế anh ta cũng là một người sâu sắc.
Khả năng nhìn nhận và đánh giá người khác của Tiểu Trương cũng không tồi.
Chính vì vậy mà bao năm nay Vương Tuấn Dương tin dùng Tiểu Trương và giữ đối phương ở bên cạnh giúp đỡ cho mình.
“Hoặc cũng có thể là do ai đó tác động đến!”
Vương Tuấn Dương bỏ lửng câu nói tại đó.
Điều này khiến cho Tiểu Trương có một chút khó hiểu.
Ai đó là ai? Ai là ai đó? “Ý của cậu chủ là muốn tôi điều tra ai là người đứng sau cậu Vương Tuấn Kiệt đúng không ạ?”
“Đúng thế Nhớ làm trong âm thầm thôi.Vương Tuấn Kiệt không phải là một người đơn giản.Cậu ta cũng là con cáo già, chỉ là trước đây chưa từng để lộ đuôi mà thôi.”
Vương Tuấn Dương thở dài một cái trước khi nói.
“Vâng tôi hiểu rồi ạ! Tôi sẽ đi làm ngay!”
Tiểu Trương nói xong thì nhận ra Vương Tuấn Dương không còn muốn phân phó thêm điều gì nữa, vì vậy anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
Còn lại một mình trong căn phòng vắng, Vương Tuấn Dương thở dài.
Anh tự nói với chính mình: “Cuộc chiến này vẫn còn dài quá! Mà Vương Tuấn Dương tôi lại có thêm một sự ràng buộc.Nhưng, sự ràng buộc ấy sẽ giúp tôi mạnh mẽ hơn.Tôi sẽ đi đến cùng cuộc chiến này, ít nhất là để biết rằng tại sao một đứa trẻ lại không nhận được tình thương của mẹ”
Ở phòng ngủ, Hạ Cẩn Mai đã tỉnh lại, cô nhìn bên cạnh mình không thấy Vương Tuấn Dương đâu thì có chút mất mát.
Cô nhìn quanh trong phòng, cũng không thấy bóng dáng của anh.
Người đàn ông này đối với Hạ Cẩn Mai vẫn là một dấu hỏi lớn.
Ở bên cạnh anh cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của anh, còn có cả sự cô đơn và cay nghiệt với cuộc đời.
Nhưng ẩn trong đó là trái tim khao khát được chữa lành.
Chỉ là tình yêu vốn dĩ rất bấp bênh, ở trong mối quan hệ với một người đàn ông khó đoán như Vương Tuấn Dương thì càng không có sự an toàn.
Vậy nhưng, dù hiểu tất cả những điều đó.
Dù Hạ Cẩn Mai vốn là một cô gái khát khao một cuộc sống bình lặng, một mối quan hệ êm ả thì cũng không ngăn nổi mình bị con người Vương Tuấn Dương cuốn hút.
Cô cứ như một con thiêu thân lao vào trong mối quan hệ không rõ ngày mai này.
“Sự nồng nhiệt của anh đến rồi lại biến mất.Em rốt cuộc sẽ cùng anh chơi trò đuổi bắt đến bao giờ?”
Hạ Cẩn Mai lầm bầm trong miệng, khóe mi cay cay khi nhìn căn phòng chẳng còn thấy Vương Tuấn Dương đâu.
Đột nhiên cô cảm thấy thật cô đơn, thật đau lòng.
“Tỉnh rồi đấy à?”
Đột ngột, thanh âm trầm thấp mê người vang lên ở ngoài cửa.
Hạ Cẩn Mai vừa nghe thấy đã lập tức quay ngoắt lại, nhìn thấy Vương Tuấn Dương ở đó, cô lao tới ôm chặt lấy anh.
Toàn thân đu cả lên người anh khiến anh không ngờ được.
“Thật trẻ con! Tự nhiên sao lại bắt anh bế?”
Vương Tuấn Dương bật cười nói.
Anh ôm lấy cô trên tay, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi Hạ Cẩn Mai một cái.
Hạ Cẩn Mai không đáp, bàn tay ôm chặt lấy cổ anh, còn mình thì rúc trong ngực Vương Tuấn Dương giống như một đứa trẻ ỷ lại vào sự ấm áp mà người nó yêu thương mang đến.
“Được rồi, anh hứa sẽ cho em đi học lại được chưa? Nhưng mà vệ sĩ thì vẫn cần.Chỉ là anh đã suy nghĩ rồi.Để em không cảm thấy bất tiện, anh sẽ chọn một nữ vệ sĩ, cô ta sẽ vừa làm bạn với em, vừa ở bên cạnh em trong mọi hoàn cảnh.Như thế sẽ không tạo cảm giác áp bức”