Anh tách nhẹ bờ môi ướt mềm và thơm hương của Hạ Cẩn Mai ra, cảm nhận từng chút mật ngọt từ đôi phương mang lại.
Hơi thở của Hạ Cẩn Mai nặng nhọc dần, tay vòng qua gáy Vương Tuấn Dương, ghì siết lấy anh.
Lúc này toàn bộ thân thế và tâm tư của cô đều đã phó mặc hoàn toàn cho đối phương dẫn dắt.
“Bây giờ thì ai lưu manh?”
Vương Tuấn Dương trượt xuống, cắn nhẹ vào nhụy hồng mà cười cười nói.
Hạ Cẩn Mai xấu hổ, định đẩy anh ra nhưng đối phương đã nhanh hơn ôm lấy tấm lưng trần của cô, từng bước bộc lộ da thịt trắng nõn nà ẩn sau lớp áo quần.
Trong phòng, tầng âm thanh ám muội xâm chiếm.
Tình yêu thăng hoa, cả hai như hòa làm một, quyến luyến không rời.
Triên miên thật lâu, cuối cùng Vương Tuấn Dương mới chịu dừng lại, nhưng anh không rời đối phương, bàn tay ôm lấy cô, giữ ở trong lòng như sợ cô đi mất.
Cả hai thì thầm to nhỏ những câu chuyện không đầu không cuối rồi chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
“Cậu chủ đâu?”
Đột ngột, tiếng Tiểu Trương có phần khẩn trương ở bên ngoài hành lang.
Lục Vĩnh Thành thấy thế liền vội vã: “Tiểu Trương, có chuyện gì không? Nếu không có gì thì cậu chủ lúc này không tiện”
Nhưng khuôn mặt Tiểu Trương lúc này thật sự nghiêm trọng, rõ ràng tin tức mang đến không hề tâm thường, thậm chí còn có thể thấy sự lo lắng trong anh ta.
“Việc gấp lắm, chú báo cậu chủ giúp cháu với”
Tiểu Trương lập tức lên tiếng.
Khuôn mặt Lục Vĩnh Thành cũng biến sắc.
Ông bước nhanh về phía căn phòng của Vương Tuấn Dương, đưa tay lên cửa gõ nhẹ.
“Cậu chủ! Là chuyện gấp ạ!”
Tiếng Lục Vĩnh Thành vang lên khá lớn.
Từ trong phòng, Vương Tuấn Dương như có phản xạ, lập tức tỉnh dậy, anh bật dậy khỏi giường.
Hạ Cẩn Mai ngược lại vẫn mệt và say ngủ nên không biết gì.
Anh thận trọng kéo lại cái chăn rồi mặc lại bộ quần áo nhanh chóng bước ra.
“Vào thư phòng”
Câu đầu tiên Vương Tuấn Dương nói khi mở cửa chính là ra lệnh cho cả Lục Vĩnh Thành và Tiếu Trương đi theo mình.
Tiểu Trương lo lắng đi theo sau Vương Tuấn Dương.
Rõ ràng là anh ta nôn nóng rất muốn nói chuyện này với ông chủ của mình.
Nhưng Vương Tuấn Dương dù có lo lắng bao nhiêu, khẩn trương bao nhiêu nhưng biểu cảm gương mặt vẫn ngàn năm không đổi, vô cùng bình tĩnh.
Cánh cửa thư phòng đóng lại.
Vương Tuấn Dương ngồi xuống ghế rồi chăm chú nhìn Tiểu Trương: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ, có dấu vết của Lệ quỷ ở trong thành phố”
Tiểu Trương cực kỳ khẩn trương và kích động.
Vương Tuấn Dương đương nhiên hiểu lý do vì sao dấu vết Lệ Qủy lại tác động đến Tiểu Trương như vậy vì Lệ quỷ là một tổ chức thần bí, thậm chí đã từng bị coi như là truyền thuyết không có thật.
Họ ra tay rất tàn ác.
Cách đây nhiều năm họ từng xuất hiện và trong lần đó gia đình Tiểu Trương mất mạng.
Năm trước thì cũng xảy ra một vụ, khi ấy Lăng Hạo Khiêm là người đi tìm tin tức.
Việc Lệ Qủy xuất hiện mấy lần như vậy báo động một đợt sóng gió giang hồ nổi lên.
“Có ai bị giết hay không?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi.
Từ đầu đến cuối mắt vẫn không rời Tiểu Trương.
“Nhà họ Kiêu.Nhưng Kiêu Chính Minh may mắn thoát được vì anh ta bất ngờ bị ngộ độc thực phẩm đi cấp cứu trong viện.Người chết là lái xe của anh ta”
Tiếu Trương cất tiếng nói.
Từng lời nói ra đều có chút run rẩy.