Cách nói chuyện của Vương Tuấn Dương vẫn luôn theo kiểu nửa nạc nửa mỡ, xong rồi lại mưa nắng thất thường như vậy.
Không riêng gì lời nói, còn cả con người anh cũng theo kiểu nóng lạnh không có dự báo.
Vì vậy nên Hạ Cẩn Mai cũng không còn quá bất ngờ nữa.
Cô đã quen, và cũng mệt mỏi với việc đề phòng.
Thực tế thì là do có phòng cũng không nổi.
Hạ Cẩn Mai bỏ qua tất thảy nghi ngờ trong lòng.
Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân dưới sự trợ giúp của giúp việc, sau đó thì ăn sáng luôn tại phòng.
Không lâu sau, quả nhiên cánh cửa phòng phát ra tiếng gõ nhẹ, từ sau cánh cửa Lục Vĩnh Thành cất tiếng hỏi: “Cô Hạ, Cô Diệp có tới chơi.Tôi để cô ấy vào phòng được không ạ?”
Hạ Cẩn Mai không ngờ được là quả nhiên Diệp Tịnh Nhi tới đây.
Cô tròn mắt, nhưng rất nhanh đã cất tiếng trả lời: “Vâng ạ! Chú để cho cô ấy vào đi ạ”
Từ sau cánh cửa Diệp Tịnh Nhi thò đầu vào bên trong.
Vừa ngửi thấy mùi thuốc sát khuẩn theo phản xạ cô hơi nhăn mũi lại.
Rồi, khi nhìn thấy Hạ Cẩn Mai, ánh mắt Diệp Tịnh Nhi sáng lên.
Cô gọi to một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào.
“Hạ Cẩn Mai! Là cậu đó ư? Sao bao lâu nay cậu như bốc hơi thế?”
Diệp Tịnh Nhi nói liên một câu.
Hạ Cẩn Mai thấy cô bạn thì vui quá, miệng cười toe toét: “Diệp Tịnh Nhi, tớ nhớ cậu chết mất thôi!”
Vừa nói cô vừa nâng cánh tay không bị thương lên làm động tác muốn ôm.
Diệp Tịnh Nhi chạy tới, vòng tay ôm lấy Hạ Cẩn Mai.
“Ôi.Ôi! Thật xin lỗi, tớ không đế ý cái vai của cậu đang bị thương”
Diệp Tịnh Nhi không dám động mạnh, chỉ ôm nhẹ một cái rồi sợ Hạ Cẩn Mai đau nên nhanh chóng buông ra.
“Sao lại bị thương tới mức như thế này chứ!”
Diệp Tịnh Nhi nhăn mặt trách cứ.
Điều này không năm ngoài dự đoán của Hạ Cẩn Mai và cả Vương Tuấn Dương nữa.
Hạ Cẩn Mai không biết làm sao, chỉ biết cười trừ.
Thấy vậy, Diệp Tịnh Nhi nạt: “Còn cười.Cậu có biết bị thương ở bả vai lâu khỏi thế nào không? Đã thế sau này còn có thể ảnh hưởng đến vận động của tay, cậu nghĩ mình có thể make up với một cái tay bị thương sao?”
Tiếng Diệp Tịnh Nhi khá lớn.
Trong căn phòng vắng người lại càng to tiếng hơn.
“Cậu đừng trù ẻo mình thế chứ.Sau khi bình phục mình sẽ đi làm vật lý trị liệu, mà cơ địa mình liên sẹo nhanh lắm, cũng phục hồi nhanh.Hồi trước..”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nói.
Nói đến chỗ này, cô lại bồi hồi nhớ lại cái lân bị băng huyết sau sinh đó.
Khi ấy cô cũng cứ nghĩ mình không qua được, nhưng đến cuối cùng vẫn là bình an, còn cơ thể lại chẳng còn dấu hiệu nào của việc sinh nở nữa chứ.
“Ai thèm trù ẻo cậu.Nhưng mà liệu đó.Nhớ là phải kiêng cữ cho kỹ đó.”
Diệp Tịnh Nhi tiếp tục cất tiếng nhắc nhở.
Cô bạn này của Hạ Cẩn Mai rất hay nói nhưng lại sống rất chân thành.
Vì vậy nên sau rất nhiều biến cố, Hạ Cẩn Mai cũng chỉ còn tin tưởng một mình Diệp Tịnh Nhi.
“Dạo này cậu thế nào rồi?”
Hạ Cẩn Mai lên tiếng hỏi Diệp Tịnh Nhi.
Lâu ngày không gặp cô cũng thật sự muốn biết cuộc sống của cô bạn thân dạo này như thế nào.
Diệp Tịnh Nhi thở dài một cái rồi nói: “Mình không ổn cho lắm! Thời gian gần đây, công việc kinh doanh thực sự rất tệ.Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà có một cô bác sĩ làm việc cùng với Thịnh Đăng Tuấn lại đi ghi thù mình mình cứ gây khó dễ khắp nơi.Mình phiên muốn chết luôn!”
Hạ Cẩn Mai nhăn mặt: “Có khi nào cô ta lại tưởng cậu và Thịnh Đăng Tuấn là một cặp hay không? Và vì chuyện này nên cô ta mới ghét cay ghét đắng cậu như thế?”
Hạ Cẩn Mai đưa ra phán đoán của mình.
Diệp Tịnh Nhi lập tức lắc đầu: “Không thể nào! Thái độ của mình với Thịnh Đăng Tuấn rất rõ ràng mà.Mà kể cả Thịnh Đăng Tuấn cũng làm gì có ý với mình đâu”