Từ bên ngoài Lục Vĩnh Thành khẽ gõ cửa nói vào.
Vương Tuấn Dương nhíu mày một cái, rất nhanh anh di chuyển xe lăn ra ngoài cùng Lục Vĩnh Thành sang một phòng khác.
“Có chuyện gì vậy?”
Khi cánh cửa khép lại cũng là lúc tiếng Vương Tuấn Dương chậm rãi cất lên.
Lục Vĩnh Thành tiến gần hơn đến bên cạnh chủ nhân của mình, dường như là đề phòng bức vách có tai nên thanh âm cũng nhỏ đi: “Tôi vừa tra ra được Kiêu Chính Minh có đi Hoàng Hà Hải hai tuần trước.Việc anh ta tới đây đòi người liệu có liên quan đến chuyện này hay không?”
Ánh mắt Vương Tuấn Dương thâm trầm xa xăm, không nhìn thấu được anh đang nghĩ gì cả nhưng đoán rằng lòng anh đã có tính toán.
“Tôi đã dần hiểu mánh khóe của mẹ tôi rồi.Bà ta đánh vào lòng tin của tôi, những người mà bà ta cho rằng tôi yêu quý.”
Lục Vĩnh Thành hơi nhíu mày lại, nửa hiểu nửa không hiểu.
Vương Tuấn Dương có vẻ cao hứng nên anh không ngại giải thích thêm: “Đầu tiên là khi Hạ Cẩn Mai xuất hiện, bà ta cố tình sắp xếp mọi thứ giống như tình cờ, lại không phải tình cờ để đưa Cẩn Mai xuất hiện vào trong cuộc sống của tôi, dùng cô ấy như một quân cờ để phân tán sự chú ý.Tiếp theo là bắt đầu để cho mối quan hệ của Cẩn Mai và tay sát thủ điên đó mập mờ mập mờ cũng chung mục đích này.Mà trong quá trình đó, quả thật tôi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.”
Vương Tuấn Dương nghiêm túc thừa nhận.
Lục Vĩnh Thành vẫn yên lặng lắng nghe vì ông cảm giác như Vương Tuấn Dương vẫn chưa nói hết.
“Bên cạnh quân cờ Hạ Cẩn Mai này, mẹ tôi còn đặc biệt chọn thêm một quân cờ nữa”
“Lăng Hạo Khiêm?”
Lục Vĩnh Thành không nhịn được mà dò đoán.
Vương Tuấn Dương mỉm cười gật đầu: “Đúng thế! Là Lăng Tuấn Dương.Bên cạnh chú, Tiểu Trương và những thân tín khác, Lăng Hạo Khiêm vô cùng thân cận.Bà ta giương đông kích tây, thả tin về nhà họ Cao cho Lăng Hạo Khiêm, rồi nhiều chuyện khác để tôi hiểu lầm anh ta cùng phe với bà ta.Đến cuối cùng, Lăng Hạo Khiêm lại bị chính bà ta cho người thanh trừng để mà bịt đi chuyện này.Thật sự rất cao tay.Đúng là mượn dao giết người là cách mà mẹ tôi thích nhất”
Vương Tuấn Dương nói với giọng chua xót cùng với trào phúng.
Sâu trong lòng anh là một nỗi đau, sự tổn thương vô cùng lớn mà anh không muốn thừa nhận.
Lục Vĩnh Thành có thể cảm nhận được.
Lúc này ông định hỏi thêm về một cái tên có thoát khỏi cách thức tương tự nào không nhưng mà lại thôi.
Lục Vĩnh Thành nhịn lại.
Dầu sao không khí buổi sáng hôm nay cũng rất tốt, không tới mức nhuốm màu tang thương.
Việc của Kiêu Chính Minh lần này thật sự tháo bỏ được nghỉ ngờ của Vương Tuấn Dương đối với Hạ Cẩn Mai.
Vì vậy, Lục Vĩnh Thành không muốn phá bỏ không khí này bằng một câu chuyện buồn khác.
“Đúng là như vậy”
Lục Vĩnh Thành xác nhận lại.
Rất nhanh ông ngó đồng hồ liền vội vã nhắc nhở: “Cậu chủ, có lẽ giờ này cô Hạ Cẩn Mai đã chuẩn bị xong rồi.Chúng ta cũng nên thay đồ thôi”
Vương Tuấn Dương mỉm cười: “Được.Nhưng mà lần này thay đổi không khí đi”
Anh vừa nói vừa nhìn Lục Vĩnh Thành với cái nhìn đầy ẩn ý.
“Ý cậu chủ là…?”
Lục Vĩnh Thành ngờ ngợ hỏi.
Chỉ chờ có thế Vương Tuấn Dương phá lên cười.
“Hừm.Tôi muốn cùng cô ấy đi một chuyến vào rừng.Hình tượng này không phù hợp lắm, thật sự không phù hợp lắm.Mà dù sao thì cô ấy cũng sớm biết rồi”
Vương Tuấn Dương đứng dậy, nhẹ nhàng tiến về cái tủ đồ.
Chỉ một lát sau, Vương Tuấn Dương đã xuất hiện với một hình ảnh lạ lẫm.
Trình độ hóa trang của anh đúng là khiến người khác trầm trõ.
Không còn khuôn mặt lạnh lùng với làn da trắng bóc.
Anh lúc này trông phong trần, da đen hơn một chút, còn có chút râu.
Thay vì mặc một bộ vest hay âu phục như ngày thường thì anh chỉ mặc đơn giản một bộ đồ thể thao dễ vận đồng, rất khỏe khoắn.
Hạ Cẩn Mai cũng đã trở lại.
Cô vui vẻ đi tới bên ngoài hành lang.