Hạ Cẩn Mai tiến tới, cô ngồi xuống bàn ăn sáng.
Vương Tuấn Dương cũng chỉ mỉm cười qua loa với Vương Lệ Hoa rồi nói: “Ăn sáng đi.”
Hạ Cẩn Mai cầm dao nĩa, tự mình ngồi một góc lặng lẽ ăn.
Rõ ràng cô cảm thấy đối phương có ý nhắm vào mình nên không muốn dây dưa.
“Anh Tuấn Dương, lần này em quyết định về nước luôn.
Em sẽ ám anh cả đời bắt anh nuôi em.
Ai bảo hồi nhỏ anh hứa với em sẽ chăm sóc em hết đời này, giờ đến lúc anh thực hiện lời hứa rồi đấy.”
“Em mà cân anh nuôi sao? Không phải các nhãn hàng mời em làm đại diện nhiều như nấm mọc sau mưa à?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói.
Vương Lệ Hoa hừ một tiếng, tỏ vẻ giận dỗi: “Chuyện này giống nhau sao? Người ta là muốn không đi làm nữa, ở nhà ăn bám giống như ai đó kìa.”
Lời này lại một lần nữa nhằm vào Hạ Cẩn Mai.
Cô trong lòng cảm thấy thật mỉa mai, cái giọng điệu của Vương Lệ Hoa thật sự không ngửi được, cứ ỡm à, ỡm ờ, ngửi cái đã thấy mùi trà xanh phun thuốc trừ sâu nông nặc.
Nếu như không nói cô ta là em gái được nhận nuôi của nhà họ Vương thì Hạ Cẩn Mai ngờ rằng cô ta chỉ thiếu một cái gật đầu của Vương Tuấn Dương là có thể bò luôn lên giường anh.
Hạ Cẩn Mai trước sau vẫn một khuôn mặt không đổi, chậm rãi ăn hết đồ ăn trong dĩa của mình.
Ăn xong cô đứng lên, cầm đĩa nói: “Tôi xin phép đi lên trước, hai người cứ tự nhiên.”
Nói xong cũng chẳng chờ Vương Tuấn Dương đồng ý mà đi tới chậu rửa, rửa sạch dao nĩa của mình.
Rất nhanh cô bước lên trên lầu trở về căn phòng nhỏ của mình.
“Cốc cốc.”
Đột nhiên cánh cửa phòng cô cất lên tiếng gõ nhẹ.
Hạ Cẩn Mai bước ra.
Bên ngoài là Tô Mạn Lâm.
Vừa thấy cô ra mở cửa liền vội vàng chạy vào phòng, mắt không quên dáo dác nhìn xung quanh rồi nhanh tay đóng cửa lại trước sự ngạc nhiên của Hạ Cẩn Mai.
“Tô Mạn Lâm, cô sao thế?”
“Cô Hạ, cô nghe tôi nói này, Vương Lệ Hoa là kẻ không dây dưa được.
Cô ta chính xác là con gái được nhận nuôi nhà họ Vương.
Nhưng năm đó vì có suy nghĩ không đứng đắn với cậu chủ nên ông chủ mới đẩy ra nước ngoài, giao cho họ hàng bên đó nuôi dưỡng.
Bây giờ ông chủ đi rồi, không ai ngăn cản nữa, dám chắc cô ta có dụng ý khác, cô vạn lần nên cẩn thận”
Hạ Cẩn Mai nghe xong cũng lấy làm kinh ngạc.
Cô có thể đoán ra Vương Lệ Hoa này có tâm cơ, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ được trước đây đuôi hồ ly đã bị ông chủ cặt cụt một lần rồi.
“Dù cô ta có làm gì tôi cũng không quan tâm đâu.
Cảm ơn cô đã có ý nhắc nhở.”
“Tiểu nhân ra tay không cần biết cô có quan tâm hay không.
Chỉ cần cô uy hiếp đến địa vị của cô ta tự khắc cô ta đặt cô trong lòng.
Cô Hạ, hãy cứ đề phòng, không thừa đâu.”
Tô Mạn Lâm cất tiếng nói, thái độ cực kỳ cẩn trọng như sợ ai đó nghe thấy.
Nhưng rõ ràng là từng lời nói đều rất chân thành, là lo nghĩ cho Hạ Cẩn Mai nên mới nói.
“Cảm ơn cô, Tô Mạn Lâm.
Cô cũng nên bảo trọng, đừng để tôi ảnh hưởng đến cô.
Cô mau xuống dưới nhà đi, bức vách có tai, đông người thì nhiều chuyện.”
Hạ Cẩn Mai cảm kích nói.
Nhưng cô thật sự không muốn kéo Tô Mạn Lâm vào chuyện này vì thế mà cô không muốn Vương Lệ Hoa thấy quan hệ của cô và Tô Mạn Lâm khá tốt.
Tô Mạn Lâm cũng không nấn ná thêm, nhẹ gật đầu rôi mở cửa đi xuống bên dưới.
Hạ Cẩn Mai thở dài ngồi trước bàn trang điểm.
Cốp đồ make up rất lâu rồi không được mở ra, cô có chút chán nản.