Thật đáng sợ!”
Hạ Cẩn Mai run run nhặt mấy lọ mỹ phẩm.
Lòng hoang mang hơn bất cứ ai.
Mỹ phẩm này quả thật cô mua để dùng.
Còn có một túi là do Vương Tuấn Kiệt tặng.
“Không lẽ bảo bối bị trúng độc trên mỹ phẩm sao?”
“Còn phải hỏi à? Đây là thứ độc kỳ lạ.
Nhưng nó chính xác ở trên mỹ phẩm của cô.
Thành phần này không hề có trong bảng thành phần của nhà sản xuất.
Cô còn gì để chối hay không?”
Vương Tuấn Dương tức giận gào lên.
Môi anh run lên vì giận, vì kích động.
Còn Hạ Cẩn Mai ở đó, hoàn toàn ngã quy.
“Vậy nếu bảo bối bị, tôi cũng phải bị chứ.
Tôi dùng mỗi ngày mà.
Không được, tôi phải tới viện làm kiểm tra”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nói.
“Đứng lại, cô kiểm tra cái gì? Cô đã sớm có thuốc giải rôi.
Nói, nói mau.
Thuốc giải ở đâu?”
Vương Tuấn Dương tít lên.
Chiếc xe lăn lao thẳng về phía cô.
Bàn tay to lớn bóp chặt yết hầu của cô.
“Tôi không thở được.”
Hạ Cẩn Mai nức nở.
Khóe mắt đầy nước.
Cô nghĩ đến con trai mình vì chính mình mà nguy kịch không nhịn được muốn vỡ òa.
“Cô còn tham sống sợ chết sao? Đứa trẻ nó có lỗi gì chứ? Có lỗi gì chứ?”
Hạ Cẩn Mai không thở nổi, tưởng như không khí trong lông ngực mình bị rút đến cạn kiệt.
Vương Tuấn Dương bóp chặt thêm một cái nữa.
Từng ngón tay in hằn trên cổ cô.
Anh ném cô xuống, y như vứt một cái bao cát.
“Cô nói với bà ta mau mang thuốc giải ra đây.
Nếu không tôi sẽ để cô sống không bằng chết.
Bác cô, bạn bè cô,…
Tất cả, tôi sẽ đều hủy hoại.”
Hạ Cẩn Mai bị ngã.
Đầu đập xuống cạnh bàn.
Máu từ trên trán chảy xuống phủ lên khuôn mặt nhỏ.
Mái tóc tán loạn và sắc mặt nhợt nhạt.
Cổ in hän vết ngón tay Vương Tuấn Dương.
Nhưng cô cơ bản không quan tâm đến điều đó.
Cô lê chân trên sàn túm lấy cái xe lăn của Vương Tuấn Dương.
“Không.
Xin anh đó.
Nói cho tôi biết bà ấy là ai.
Để tôi đi hỏi.
Tôi thật sự không biết.
Tôi không bao giờ có ÿ hãm hại ai, nhất là con trai tôi.”