“Cậu Kiêu, mời ăn tự nhiên.”
Vương Tuấn Dương đột nhiên cất tiếng nói.
Thái độ quay ngoắt từ tây sang đông.
Kiêu Chính Minh nhướng mày nhìn về phía người đàn ông đứng đầu gia tộc họ Vương kia cười một cái rồi nói: “Tôi sẽ không khách sáo lãng phí tấm lòng của cô Hạ đây!”
Trong một khắc có cảm giác đôi mắt của Vương Tuấn Dương lại rơi vào băng giá.
“Anh mau ăn đi!”
Hạ Cẩn Mai vội vã chẹn họng.
Cô mà không dùng đồ ăn để bịt cái miệng của Kiêu Chính Minh thì công sức cô phải dùng cả liêm sỉ để giữ gìn nền hòa bình trong chốc lát sẽ đổ sông đổ bể hết.
“Cảm ơn cô Hạ”
Kiêu Chính Minh vui vẻ đón lấy đồ ăn Hạ Cẩn Mai gắp cho.
Phía bên này Vương Tuấn Dương vẫn đang tự ướp đá chính mình.
Hạ Cẩn Mai lại vất vả quay lại phía anh, gắp cho anh một miếng thịt bò, giọng ngọt ngào: “Anh mau ăn đi!”
“Thịt bò?”
Vương Tuấn Dương thoáng một tia lưu manh hỏi.
Hạ Cẩn Mai gật gật đầu, hoàn toàn không có ý nghĩ gì sâu xa với cái câu hỏi ngược trở lại ấy.
Nhưng cô mơ hồ cảm thấy Vương Tuấn Dương không đơn thuần chỉ để ý đến món ăn cô gắp cho anh.
“Cậu Vương, bữa ăn hôm trước thật ra nhà họ Kiêu chúng tôi là có ý muốn kết thông gia với nhà họ Vương.Nhưng cậu Vương lại ngay lập tức từ chối khiến cô em gái của tôi trở về lại cứ nhớ nhung cậu không quên.”
Kiêu Chính Minh đột ngột chuyển chủ đề.
Hạ Cẩn Mai há hốc miệng vì sốc.
Hóa ra giữa hai người còn có chuyện này sao? Cô liếc mắt sang Vương Tuấn Dương, anh vẫn rất điêm nhiên.
“Bữa ăn đó, vợ tôi lại cứ thích làm người tốt, ở lại giúp người gặp nạn nên không đến.Nếu cô ấy đến, Kiêu tiểu thư sẽ tự biết khó mà lui.Người của Vương Tuấn Dương tôi chọn chắc chắn không tâm thường như thế.”
Kiêu Chính Minh tái mặt.
Hạ Cẩn Mai cũng sốc đến mức sống lưng lạnh toát.
Đây chính là không cho đối phương một chút mặt mũi nào.
Kể cả trong lời nói của anh có tâng bốc cô lên tận mây xanh đi nữa thì Hạ Cẩn Mai cũng sợ hết cả hôn.
“Cậu Vương thật thẳng thắn.Tôi cũng không thể không công nhận cô Hạ đây là người phụ nữ hiếm có.Nhưng ít nhất Kiêu Hân Như nhà tôi cũng không nên bị cậu chủ Vương đây đánh giá thấp như vậy chứ.”
“Gọi tôi là Vương tổng.Tôi không giống anh, gia tộc nhà họ Vương do tôi làm chủ.”
Vương Tuấn Dương chẳng thèm bận tâm tới mấy lời của Kiêu Chính Minh.
Anh chăm chú cắt nhỏ một miếng sườn nướng ra sau đó nhẹ nhàng đưa về phía Hạ Cẩn Mai khiến cô đi hết từ cú sốc này đến cú sốc khác.
“Ăn đi! Ăn xong lát chúng ta về nhà.Đoán rằng bảo bối nhỏ đang rất nhớ em.”
Oạch.