Khi ấy bà ta còn rất trẻ.
Chỉ mới mười lăm tuổi, ở cái tuổi đẹp nhất.
“Anh buông ra! Có ai không? Cứu cháu với! Huhu…”
“Xin anh! Xin anh đừng làm thế.
Á! Đau quá Anh tha cho em”
Tiếng Đỗ Trì Tuyết cất lên đầy đau đớn và van xin nhưng gã đàn ông đốn mạt kia vẫn không hề quan tâm.
“Bốp!”
Hắn đưa tay tát thẳng vào mông cô bé một cái, ánh mắt đầy ham muốn và u tối.
“Đừng…
xin đừng…
anh…
Đỗ Trì Tuyết co người lại, toàn thân đã bị khống chế bởi vòng tay lực lưỡng của gã kia.
Sức một đứa trẻ mười lăm tuổi sao chống trả được sức thanh niên đang như con thú hoang đến mùa động đực? Áo cô bé đã bị thô bạo lột ra, khuôn ngực non nớt nhấp nhô trắng nõn hồng hào càng kích thích gã.
Đỗ Trì Tuyết sợ quá, cô bé thu tay lại ôm lấy ngực mình, chân không ngừng giãy giụa.
Ánh mắt hoảng hốt, khổ sở.
“Uych!”
Đỗ Trì Tuyết dùng chân đạp thẳng vào hạ bộ hắn trong lúc hắn đang hăng máu tiến đến mà không đề phòng.
Bị đau bất ngờ, hắn buông lỏng tay ra.
Đỗ Trì Tuyết nhân cơ hội đó mà thoái lui chạy trốn.
Nhưng được nửa đường đã bị hắn kéo lại.
Cô bé bị đôn về phía chiếc giường nhỏ góc nhà.
Khuôn mặt run rẩy sợ hãi.
Mồ hôi ướt đầm lạnh ngắt.
Gã đàn ông không khác gì đang vờn môi, hẳn tiến tới, khuôn mặt bình thường điển trai là thế, lúc này chẳng khác gì con quỷ dâm dục thật đáng ghê tởm.
“Cô em cứng đầu đó.
Nhưng mà làm gì có ai ở đây chứt Ngoan ngoãn chiều anh, anh sẽ không để em thiệt thòi đâu mà”
Nói xong câu này, toàn thân hắn áp sát vào Đỗ Trì Tuyết.
Môi hẳn bất đầu hôn xuống, cấu xé từng tấc da thịt trắng nõn và thơm mùi con gái mới lớn của cô bé.
Cô bé quá sợ hãi, run rẩy chỉ biết van xin.
“Xin anh tha cho em.
Em đau quá!”
Đỗ Trì Tuyết khóc đã không thành tiếng, nước mắt cứ thế tuôn rơi, thân thể đã bầm dập nhưng vết cắn chằng chịt của gã đàn ông khốn nạn mà cô bé gọi là anh rể ấy.
Hai tay Đỗ Trì Tuyết bị túm chặt trong tay hắn, môi và răng hắn vẫn không tha cho cô bé, cả chiếc lưỡi cũng tấn công đầu nhụy hồng mới nhú qua lớp áo đồng phục mỏng manh