Lưu Bối Na liếc mắt nhìn về phía Hạ Cẩn Mai, phát hiện ra hôm nay khí sắc của cô rất không tốt, lòng có chút dò đoán.
“Cô ta không cần phải diễn đến thế chứ? Vẻ mặt mong manh này muốn câu dẫn ai cơ?”
Lưu Bối Na tự nói với chính mình ở trong lòng.
Hạ Cẩn Mai cơ bản cũng không đáp lời An Lâm Khánh.
Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn lên lây một cái.
Không khí trở nên vô cũng sượng sùng.
“Anh Lâm Khánh! Hình như con trai đạp em!”
Lưu Bối Na đột nhiên cất tiếng.
An Lâm Khánh hơi cau mày nhìn lại.
Có thể cảm tưởng hắn ta có phần gượng ép.
Kỳ thực trong trường hợp này Lưu Bối Na hơi làm quá, vì cái thai xem chừng rất nhỏ, mới có mấy tháng thôi, nói “con trai đạp em” thật tình hơi lố.
Cô ta nói xong, liếc mắt nhìn Hạ Cẩn Mai.
Nếu như là Hạ Cẩn Mai của trước kia chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Dẫu sao tình cảm bao nhiêu năm bên nhau, người đàn ông đi lấy vợ khác, vợ lại là chị họ mình thì cơ bao nhiêu vết thương trong lòng chứ.
Nhưng mà Hạ Cẩn Mai đã triệt để bỏ đoạn tình cảm này, cô cơ bản chẳng thèm bận tâm đến.
Nhận ra Hạ Cẩn Mai tiếp tục phớt lờ không nói gì, Lưu Bối Na nói: “Cẩn Mai à, đứa trẻ này cũng là cháu em, sao em họ có thể thờ ơ đến vậy? Từ ngày chị mang bầu, em không hỏi đến một câu, như thế có phải em vân tính toán và giận chị không?”
Hạ Cẩn Mai giật mình, cô bối rối đưa tay chỉ vào chính mình thắc mắc là Lưu Bối Na đang nói với cô hả? Mặt cô ta cũng quá dày rồi, đến những lời đó mà cũng nói ra được.
Đóa sen trắng này ai rước về nhà cảm được trong bình đúng là phúc của nhà đó.
Hạ Cẩn Mai vốn định không phản ứng, nhưng rồi đột nhiên cô nghĩ đến kỹ năng vuốt đuôi, cô lại muốn thử một chút.
“Chị Bối Na, sao chị lại nói như vậy? Đứa bé là cháu của em đương nhiên em quan tâm rồi.
Nhưng mà lúc này bác gái còn đang trong phòng phẫu thuật, thật tình em chẳng còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác? Đợi sau này chị sinh đứa bé ra, em nhất định chúc phúc cho cháu em sẽ lớn lên trung thực, thật thà, là một cậu bé sống ngay thẳng, cả đời này không thẹn với ai, cũng không thẹn với lương tâm mình”
“Ha ha…”
Kiêu Chính Minh bên cạnh không nhịn được bật cười.
Lưu Bối Na mặt xám như đít nồi, cái bộ mặt ra vẻ của cô ta phút chốc bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, nhất định không dễ chịu nổi.
Đóa sen trắng cô ta cũng không muốn làm nữa: “Anh Lâm Khánh, anh thấy không? Cẩn Mai vẫn chưa tha thứ cho chúng ta, lời em ấy nói không phải là bảo chúng ta sống hổ thẹn sao?”
“Công nhận mệt.”
Hạ Cẩn Mai tự nhủ.
Trước giờ cô ghét nhất là làm bộ làm tịch, không ngờ lại phải chịu đựng cái kiếu này đúng là cạn lời với Lưu Bối Na.