“Bác sĩ, chúng tôi là cảnh sát thụ lý vụ án cô gái vừa rồi nhập viện, chúng tôi cần làm rõ một số vấn đề”
Hạ Cẩn Mai bối rối một chút, nhìn thấy Hạ Cẩn Mai còn chưa rời đi, Tiếu Trương lập tức nhíu mày.
“Sao cô còn ở đây?”
Tiểu Trương thật tình không ngờ được cô vẫn còn nấn ná đến giờ này.
Hạ Cẩn Mai lúng túng: “Vậy giao cho anh, tôi đi đã”
Nói xong Hạ Cẩn Mai ba chân bốn cảng mà chạy, chiếc váy hoa thướt tha lúc này thật đi ngược với bộ dáng vội vã của cô.
Hạ Cấn Mai hộc tốc đi tới địa chỉ trên điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại sớm đã nhận được tin nhắn nhắc nhở và cuộc gọi nhỡ của Lục Vĩnh Thành nói cô tự mình tới sau.
Bao nhiêu bực tức vì bị bỏ lại giữa đường hoàn toàn vì một câu nói đe dọa không được ở bên con trai mà quên sạch.
Hạ Cẩn Mai khẩn trương bấm thang máy.
Thang máy bật mở, cô bước vào trong.
Trời đã muộn nên chỉ có một mình cô.
Đây là tòa Landmark cao hẳn tám mươi sáu tầng.
Nơi Vương Tuấn Dương hẹn cô là tầng cao nhất.
Hạ Cẩn Mai trong thang máy lúc này mới phát hiện ra bộ váy trên người cô lúc này lấm lem bẩn.
Có lẽ khi mang người phụ nữ kia tới viện cấp cứu không cẩn thận bị bẩn, lại thêm tóc tai có phần tán loạn.
Hạ Cẩn Mai nhíu mày thở dài.
“Đành vậy.Biết làm sao được.”
Thang máy đã báo tới tầng cao nhất.
Cô vừa đi ra thì lập tức nhìn thấy cửa căn phòng lớn, bên ngoài năm, sáu vệ sĩ áo đen đã đứng cả ở đó.
“Cô Hạ”
Lục Vĩnh Thành từ phía sau tiến tới, khuôn mặt vẫn rất trầm tĩnh giống như mọi ngày vậy.
Hạ Cẩn Mai sốt ruột hỏi: “Anh ta đâu rồi?”
“Cậu chủ đang ở bên trong ạ.”
Lục Vĩnh Thành trầm giọng trả lời.
Ông cũng sớm đã quen với cách xưng hô này của Hạ Cẩn Mai dành cho Vương Tuấn Dương.
Còn Hạ Cẩn Mai sớm cũng không cảm thấy nó là vấn đề, bởi vì cô không có coi Vương Tuấn Dương thực sự là ông chủ cao cao tại thượng của mình giống như người khác mà không dám đắc tội.
Cô mở cửa bước vào.
Trong căn phòng rộng lớn, Vương Tuấn Dương ngồi giữa một bàn đầy thức ăn lớn, đôi mắt u tối, cảm tưởng như đôi mắt này của anh toàn là sương mù âm u từ cõi cửu tuyền vậy, thật sự rất dọa người.
Thấy Hạ Cẩn Mai bước vào, Vương Tuấn Dương đưa mắt nhìn lên, trước mặt anh, một phụ nữ ăn mặc có phần xộc xệch, tóc cũng bung ra, phủ vào mặt, khuôn mặt tỉnh xảo không giấu giếm sự vội vã.
Người phụ nữ này là người đầu tiên chủ động bỏ rơi anh lại trên xe, để anh đợi mấy tiếng đồng hồ để ăn một bữa cơm, và nhất là lúc này khi thấy anh, câu đầu tiên cô nói không phải là lời xin lỗi khi để anh chờ đợi như vậy.
“Sao anh cứ hở chút là uy hiếp người thế?”
Vương Tuấn Dương giận đến run người, nhìn cả bàn đầy đồ ăn mà không còn chút khẩu vị nào.