Môi mím lại, và mắt thấp thoáng ý cười.
“Có vẻ vui vẻ nhỉ?”
Vương Tuấn Dương cong môi nói khi thấy Hạ Cẩn Mai như rất đắc ý.
Hạ Cẩn Mai giật mình ngừng lại: “Anh không bị buồn sao? Không thấy nhột sao?”
Vương Tuấn Dương lắc đầu, môi hơi cong lên: “Không!”
Hạ Cẩn Mai nhăn mặt, xoay người co giò đòi chạy.
“Muốn chạy?”
Vương Tuấn Dương tóm được áo cô, kéo lại.
Hạ Cẩn Mai ngã ngửa người ra, ngồi vào trong lòng anh.
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Người hơi run lên thầm rủa chính mình.
Bởi vì qua lớp quần áo mỏng manh nơi cô ngồi trúng, có thứ mà ai cũng biết là cái gì đó chĩa thẳng vào người cô.
Vương Tuấn Dương cũng nhận ra.
Anh đang bá đạo kéo cô lại thì cũng lập tức bị sự va chạm này làm cho đỏ bừng mặt.
“Tôi…
Tôi đi xem cậu chủ nhỏ!”
Hạ Cẩn Mai không dám quay người lại, cô đứng lên đi thẳng một mạch ra ngoài.
Lần này Vương Tuấn Dương không giữ lại.
Anh nhìn chính mình, áo vẫn xộc xệch, lại nhìn cái bóng dáng nhỏ bé đang muốn chuồn đi thật nhanh khỏi đây đột nhiên bật cười.
“Cậu chủ!”
Tiếng Lục Vĩnh Thành lên tiếng.
“Vào đi!”
Lục Vĩnh Thành bước vào, rất nhanh nhận ra trang phục trên người Vương Tuấn Dương không chỉnh đề, hơi nhướng mày một cái rồi cúi xuống ho nhẹ.
Vương Tuấn Dương chẳng thèm bận tâm ánh nhìn của người khác, anh chầm chậm xoay chiếc xe lăn: “Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ! Hôm trước trong viện có xảy ra một chuyện.”
Lục Vĩnh Thành nhanh chóng báo cáo.
“Chuyện gì?”
Vương Tuấn Dương nhíu mày nói.
Lục Vĩnh Thành liên ngay sau đó thuật lại diễn biến trong viện.
Vương Tuấn Dương cau mày rồi hừ lạnh một tiếng sau khi nghe xong: “Dám ăn cơm trong nồi của ông, tên Kiêu Chính Minh này càng ngày càng không xem ai ra gì.
Nhà họ Kiêu mời cơm khi nào?”
Lục Vĩnh Thành ngước mắt nhìn lên, nhận ra chủ nhân có phần tức giận: “Dạ.
Là tối ngày mai ạ!”
Vừa nghe thấy thế Vương Tuấn Dương lập tức đối sắc mặt.