“Đúng là rất khá! Chị dâu! Chị làm stylist cho err đi!”
Từ phía xa, Vương Tuấn Kiệt xuất hiện, khuôn mặt vẫn mang theo nét cười, rực rỡ như ánh mặt trời.
Vương Tuấn Dương thấy tiếng Vương Tuấn Kiệt, sắc mặt bèn u ám như trời nổi cơn giông bão.
“Lại tính bày trò gì?”
Vương Tuấn Kiệt kéo Tê Mạn Lâm tới trước mặt mình, chăm chú ngắm nhìn.
“Thật sự rất xinh đẹp!”
Tô Mạn Lâm được khen, hai má đỏ ửng cả lên, cả hai vành tai cũng đỏ.
Vương Tuấn Dương bị em họ bơ triệt để thì tức tối lắm, anh đang định cất tiếng nói thì Vương Tuấn Kiệt đã kéo Hạ Cẩn Mai lại phía mình: “Chị dâu, em mới về nước phát triển, đoàn đội chưa có, chị làm stylist của em đi, em nghiêm túc đó”
Vương Tuấn Dương liếc mắt nhìn sang Hạ Cẩn Mai đang bất ngờ đứng đó, anh đánh phủ đầu: “Em là người tôi mang về, không có sự đồng ý của tôi đừng hòng bước ra ngoài nửa bước”
Hạ Cẩn Mai lập tức bị nạt liền thu hồi vẻ hớn hở trên gương mặt.
Vương Tuấn Kiệt đứng một bên nhăn trán nói: “Anh họ, anh có nói lý không vậy? Đành rằng chị dâu còn phải chăm sóc con trai cho anh nhưng chị ấy cũng cần có sự nghiệp riêng chứ!”
Hạ Cẩn Mai mặc kệ việc Vương Tuấn Kiệt hiểu lầm quan hệ giữa cô và Vương Tuấn Dương, đầu gật lia lịa.
Make up là đam mê lớn nhất của cô, vốn đã ngu ngốc mà từ bỏ một lần rồi, giờ không thể ngu ngốc mà từ bỏ thêm nữa.
“Thế nào? Em nói đúng phải không? Chị dâu có tài năng như vậy! Nhìn cô gái này xem, qua bàn tay chị ấy xinh đẹp bao nhiêu.”
Vương Tuấn Kiệt vừa nhìn vào khuôn mặt xấu hổ của Tô Mạn Lâm vừa tán thưởng không ngớt.
Còn Hạ Cẩn Mai thì thật sự chờ mong.
Cô muốn ở lại Vương thị chăm sóc con trai nhưng cũng muốn có thể thực hiện ước mơ của mình.
Hạ Cẩn Mai liếc nhìn Vương Tuấn Dương mím môi không dám lên tiếng.
Vương Tuấn Kiệt một bên vẫn thao thao bất tuyệt mấy lời nghe không rõ.
Lúc này cô chỉ bận tâm duy nhất suy nghĩ của Vương Tuấn Dương, nếu như đổi phương không đồng ý thì có ai nói vào cũng không thay đổi được.
“Theo tôi về phòng!”
Vương Tuấn Dương đột ngột nói cắt ngang những lời bắn như liên thanh của Vương Tuấn Kiệt.
Hạ Cẩn Mai lập tức bị kéo đi.
Dường như biết được kết quả sẽ là thế nào rồi nên khuôn mặt cô lộ rõ vẻ thất vọng.
Trong cuộc chơi này, Vương Tuấn Dương là người cầm chuôi dao, còn cô, dù vô tình bị cuốn vào những liên quan tới Vương thị thì ở đây cũng có giọt máu của cô.
Cô không thế cứ thế bỏ mặc, huống hồ con trai cô lại thật sự rất cần cô.
Tính tới tính lui cô đành tự chấp nhận đeo gông cùm vào người, mà có không muốn thì cô cũng đâu có làm được gì.
Hạ Cẩn Mai bước vào trong căn phòng làm việc của Vương Tuấn Dương.
Cô nín lặng hồi lâu không nói gì.
Vương Tuấn Dương quét ánh mắt sắc lạnh lên người Hạ Cẩn Mai, đò đoán biểu tình, cuối cùng hỏi: “Thật sự muốn đi làm?”