Nhưng cái tên xạ thủ kia thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
Hắn nhìn Vương Tuấn Dương với ánh mắt trào phúng, rồi không nói lời nào, hắn túm vào một sợi dây.
Cùng lúc, con dao trên tay Vương Tuấn Dương cũng lao đi, con dao biến mất cùng với tên xạ thủ đó, bỏ lại trên sân thượng nguyên một cây súng.
Vương Tuấn Dương ấm ức.
Anh chạy tới chỗ tên xạ thủ đặt súng tầm xa bắn.
“Cậu chủ!”
Từ phía sau, Lục Vĩnh Thành cũng đã tới.
“Chú cho người tìm hiểu khẩu súng này.
Chỗ nhà họ Cao nữa.
Tôi đi ăn vịt quay, đã gọi món rồi!”
“Vâng!”
Vương Tuấn Dương cũng không mất hứng lắm, anh trở xuống bên dưới, tên bồi bàn lúc này đang ngơ ngác không biết thực khách gọi vịt quay đã chạy đi đâu.
Vương Tuấn Dương vừa tới thấy thế liền nói: “Đặt vào bàn cho tôi!”
Vương Tuấn Dương nhìn quanh chọn cho mình một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, anh gọi thêm vài món, nhàn tản nhâm nhi đồ ăn.
Chẳng ai nhìn ra được nội tâm anh đang nghĩ gì.
Biệt thự nhà họ Vương.
Hạ Cẩn Mai nhân lúc cậu chủ nhỏ đang ngủ liên đem cốp đồ make up ra luyện, vừa vặn lúc này Tô Mạn Lâm đi đến.
“Tô Mạn Lâm! Cô rảnh không?”
Hạ Cẩn Mai vừa nói vừa quay người nhìn Tô Mạn Lâm.
“Có chuyện gì không cô Hạ?”
Tô Mạn Lâm khách sáo nói.
Cô ta đã là người làm ở đây nhiều năm, chưa bao giờ thấy cậu chủ mình gần gũi một cô gái nào ngoại trừ Hạ Cẩn Mai nên trong lòng cũng có phần kính trọng Hạ Cẩn Mai.
“Tôi muốn nhờ cô làm người mẫu mặt được không? Yên tâm tôi sẽ trả phí”
Hạ Cẩn Mai nói.
Stylist là một nghề mà cô theo đuổi bao lâu nay, Hạ Cẩn Mai trong lĩnh vực này quả thật cũng là có thiên phú.
Nếu như năm đó không phải vì An Lâm Khánh, cô đã sớm thành danh rồi.
Nhưng chỉ vì cái tình yêu tuổi trẻ ngu ngốc đó mà cô đã đánh mất đi cơ hội cho mình, còn biến mình thành nạn nhân tội nghiệp.
“Người mẫu mặt?”
Tô Mạn Lâm có phần bất ngờ.
“Đúng thế”
Hạ Cẩn Mai khẳng định lại một lần nữa.