Chết không kịp ngáp.
Tiểu Trương kinh động, anh ta xoay người vọt ra ngoài tìm kiếm kẻ bản súng.
Nhưng bốn bề không thấy ai.
Vương Tuấn Dương đã tóm được tên còn sống cuối cùng lăn mấy vòng núp ở sau tấm bình phong.
Từ góc này nhìn ra có thể thấy hai tên vừa bị hạ đều bị một phát đạn trúng giữa trán, máu chảy xuống phủ cả khuôn mặt, hai mắt còn chưa kịp hết kinh hoàng.
“Tên xạ thủ này thật đáng gờm! Vương Tuấn Dương lẩm bẩm.
“Không Số! Ở đây tôi không thấy ai”
Tiểu Trương bên ngoài nói vọng vào.
Mỗi lần ra ngoài hành động, không muốn bại lộ thân phận của Vương Tuấn Dương Tiểu Trương đều gọi Vương Tuấn Dương với biệt danh Không Số.
“Vào đi!”
Vương Tuấn Dương nhanh nhẹn ra lệnh.
Tay anh vẫn gắt gao tóm lấy tên đồng đảng sót lại.
Đám người thuê muốn giết người diệt khẩu.
“Cầu xin anh! Câu xin anh cứu tôi ra khỏi đây! Tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp anh!”
Tên còn lại cất tiếng nói có phần thảm thiết.
“Mày có biết người thuê tụi mày không?”
Vương Tuấn Dương nhìn hắn mà hỏi.
“Tôi thật sự không biết, người biết chỉ có hai người kia”
Tên còn lại lắp bắp nói, nhìn ánh mắt có thể thấy hản thật sự nói thật.
“Mày không biết, chúng sẽ không giết mày”
Vương Tuấn Dương trầm giọng nói.
Chính anh cũng có phần thất vọng.
“Nhưng chúng sẽ không tiếc thêm một viên đạn phải không? Kể cả thế, tôi vẫn có ích để anh tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trước đó.”
Tên đó với nỗ lực được cứu sống liền ra sức thuyết phục bản thân mình có ích.
Lúc này Tiểu Trương đã nhảy trở vào.
“Không Số! Hai người bên dưới mật đạo tính sao đây?”
Quả thật lúc trước đôi vợ chồng nhà họ Cao bị cột chặt vào nhau rơi từ trên sàn nhà xuống dưới cùng Tiểu Trương vẫn chưa rõ sống chết.
Mải xử lý mọi chuyện, Tiểu Trương suýt chút quên mất.
“Liên lạc cho người dọn chỗ này, đón vợ chồng họ Cao lên đi!”
Vương Tuấn Dương rất nhanh quyết định.
Từ trên người ném ra cho Tiểu Trương một cái hộp nhỏ.
Tiếu Trương nhanh tay đón lấy, hóa ra đó là một cái dây móc.
Anh ta móc một đầu lên trên làm chỗ cố định rồi theo dây đi xuống.