Nói xong thì cô quay ra nói với Kiêu Chính Minh: “Dù sao cũng cảm ơn anh!”
Hạ Cẩn Mai bước vào phòng bệnh, nhìn bác gái đang say ngủ hôi lâu thì rời đi.
Từ đầu đến cuối phản ứng của cô khiến cho tất thảy mọi người đều không ngờ được.
Mà Lưu Bối Na, toàn thân như bị điểm huyệt.
Lưu Thịnh Hào không to tiếng, không nổi giận.
Nhưng trong lòng đau bao nhiêu chỉ mình ông ta biết.
“Hừm! Hạ Cẩn Mai, cô ấy quá lương thiện.Lưu Bối Na cô tự xem lại bản thân đi!”
Kiêu Chính Minh nói xong thì chạy theo muốn nói chuyện với Hạ Cẩn Mai, nhưng Lục Vĩnh Thành đã đón được cô.
Kiêu Chính Minh không kịp cản lại.
Biệt thự họ Vương.
Sáng hôm sau, Vương Tuấn Dương tỉnh dậy thì Hạ Cẩn Mai đã đưa cậu chủ nhỏ đi dạo.
Vương Tuấn Dương ăn sáng xong tới tập đoàn xử lý công việc.
“Cậu chủ! Nhà họ Kiều gửi thiệp đến!”
Thư ký Lâm xuất hiện ngay ở bậc cửa chào đón Vương Tuấn Dương, mang theo một tấm thiệp màu tím nhạt trông có chút bánh bèo.
Vương Tuấn Dương bị tấm thiệp đập vào mắt, phải nói anh khá ghét mấy màu sắc kiểu này nên nhăn mặt lại.
“Mắt nhìn của Kiều thị đúng là..”
Không nằm ngoài suy đoán của thư ký Lâm, Vương Tuấn Dương cong môi chê bai.
Thư ký Lâm liên sau đó theo Vương Tuấn Dương vào trong phòng làm việc của anh, theo đó mang ra một chồng văn kiện: “Cậu chủ! Những thứ này đều cân cậu ký tên.
Ngoài ra, phía chi nhánh nước ngoài tôi đã thu xếp.
Cuối tuần này chúng ta sẽ bay sang đó!”
“Chuẩn bị thêm đi, tôi muốn đưa thêm người đi củng.”
Thư ký Lâm liên ngạc nhiên, anh ta ngẩng mặt lên nhìn gắt gao về phía sếp của mình, hiếu kỳ hỏi: “Cậu chủ muốn đưa ai theo ạ?”
“Hạ Cẩn Mai!”
Vương Tuấn Dương không cân thêm nửa giây suy nghĩ mà lập tức đáp.
“Dạ vâng!”
Thư ký Lâm liên sau đó nhận lệnh rồi ra ngoài đóng cửa lại.
Còn một mình, Vương Tuấn Dương nhẹ nhàng mở tấm thiệp bánh bèo từ Kiều thị gửi đến ra, đồi lông mày lập tức nhíu lại.
“Mời ăn cơm?”
Vương Tuấn Dương nhìn hồi lâu vào tấm thiệp từ Kiêu thị gửi.
Từ trên khóe môi của anh ẩn hiện vẻ mỉa mai rất rõ ràng.
“Kiều thị có mục đích gì cơ chứ?”
Nhưng anh chưa kịp nghi ngờ thêm gì thì tiếng gõ cửa lại vang lên: “Cậu chủ, Lăng Hạo Khiêm cần gặp!”
Vương Tuấn Dương vừa nghe thấy tiếng của thư ký Lâm mắt liền sáng lên, Lăng Hạo Khiêm đã kết thúc thời gian nghỉ phép quay lại nhanh như vậy sao? “Cho cậu ta vào!”
Từ bên ngoài cánh cửa Lăng Hạo Khiêm xuất hiện với một nụ cười trên môi: “Cậu chủ! Tôi đã kết thúc kỳ nghỉ phép, đến đây để báo cáo ạ!”
Vương Tuấn Dương mặt vẫn lạnh tanh, biểu cảm nhàn nhạt: “Ừ! Tới nhận nhiệm vụ sao?”
“Dạ!”
Lăng Hạo Khiêm cúi đầu nói.
“Vậy thì giúp tôi một việc, ở đây thay tôi.”
“Cái gì cơ ạ?”
Lăng Hạo Khiêm sửng sốt hỏi.
“Có gì bất ngờ đâu! Trước đây không phải cậu vẫn thường thay thế tôi sao?”
Vương Tuấn Dương hừ lạnh.
“Dạ dạ!”
Lăng Hạo Khiêm thâm kêu khổ.