“Cảm ơn anh!”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng dịu dàng.
Vương Tuấn Dương hơi cong môi cười, anh nhìn cô hôi lâu cuối cùng nói: “Ngủ sớm đi!”
Ngày hôm sau, Hạ Cẩn Mai thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị tất thảy mọi thứ rồi đi vào viện.
Vốn định đi một mình nhưng không hiểu Vương Tuấn Dương dặn dò lúc nào mà chú Lục đã xuất hiện ở cửa chủ động đưa cô đi.
Bệnh viện trọng điểm thành phố cách khu biệt thự hạng sang của Vương thị không xa lắm, Hạ Cẩn Mai mang theo canh bổ bước vào.
Mới đi tới hành lang, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“An Lâm Khánh?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mày tự hỏi, rất muốn tìm một hướng khác để đi, tránh mặt An Lâm Khánh.
Nhưng không ngờ hẳn ta đã nhìn thấy cô.
Hắn chạy nhanh chắn đường Hạ Cẩn Mai như sợ cô đi trước.
“Cẩn Mai! Cẩn Mai!”
Nghe tiếng An Lâm Khánh gọi, trước đây cô thấy ấm áp bao nhiêu thì bây giờ lại thấy ghê tởm bấy nhiêu, Hạ Cẩn Mai nhăn mặt quay lại: “Chào!”
An Lâm Khánh chăm chú nhìn Hạ Cẩn Mai, thời gian gần đây cô ở tại nhà họ Vương, nói là sợ hãi Vương Tuấn Dương nhưng mà càng ngày anh lại càng bớt hung dữ, lại thêm niềm vui bên con trai mình nên Hạ Cẩn Mai như có thêm sức sống vậy, ăn mặc lại trang nhã càng khiến cô thêm bội phần xinh đẹp.
An Lâm Khánh nhìn vào càng thêm tiếc nuối.
“Hạ Cẩn Mai, thời gian này em sống ở đâu vậy? Anh có cho người đi tìm nhưng không thấy?”
Hạ Cẩn Mai thâm mỉa mai, cô cười khẩy một cái: “Chuyện này không liên quan đến anh!”
An Lâm Khánh bước lên thêm một bước, kéo gần khoảng cách đến bên cạnh cô rồi nói: “Hạ Cẩn Mai, anh biết em hận anh, nhưng ngàn vạn lần đừng có hủy hoại bản thân mình trở thành vật trong tay mấy lão già lắm tiên nhiều của.
Anh vẫn rất ngưỡng mộ và muốn chăm sóc cho em”
Hạ Cẩn Mai nhướng mày.
Cô không nghĩ được An Lâm Khánh lại có cái suy nghĩ tí tiện đó, thậm chí cũng không ngờ được anh ta lại còn mặt dày nói muốn chăm sóc cho cô.
“Tùy anh nghĩ thôi! Làm ơn tránh đường!”
Hạ Cẩn Mai cảm thấy bản thân không cần thiết phải nói hay giải thích bất kỳ điều gì với An Lâm Khánh nữa.
Nhưng An Lâm Khánh không cho rằng như vậy, anh ta tiến tới, chắn trước Hạ Cẩn Mai, đột ngột đưa tay muốn ôm lấy cô.
“BỐP!”
Một cái tát trời giáng xông đến.
Nhưng không phải dành cho An Lâm Khánh mà là cho Hạ Cẩn Mai.
*Đồ khốn nạn! Mày còn ở đây câu dẫn anh Lâm Khánh?”
Tiếng Lưu Bối Na đầy phẫn nộ vang lên, bàn tay cô ta đỏ lên sau cú tát, mà má của Hạ Cẩn Mai cũng đỏ ửng, cô thậm chí không phát giác đối phương đến từ bao giờ.
Hạ Cẩn Mai xoay người sang Lưu Bối Na và nói: “Chị tìm hiểu cho kỹ rồi hãy nói.
Thứ đàn ông này mang về nhà nuôi nhốt cho tốt, tôi không có hứng thú.”
An Lâm Khánh đứng một bên tái mặt, vốn định xông đến bênh vực Hạ Cẩn Mai ai ngờ cô lại nói lời lạnh lùng như vậy, hẳn liên lùi lại một bước, bộ dáng hèn mọn, thật chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.
Lưu Bối Na thì giận đến phát điên.
Cô ta nghiến răng: “Mày! Loại con gái là gái bao cho đại gia như mày dám lên mặt với tao!”
Hạ Cẩn Mai bật cười.
Vụ việc lần trước với Vương Tuấn Kiệt, Lưu Bối Na vốn vẫn biết kim chủ sau Hạ Cẩn Mai không hề nhỏ, nhưng vì cô ta không cam tâm, lại sẵn tính ganh ghét đố kỵ nên hôm nay vẫn không kìm chế được mà gây sự với Hạ Cẩn Mai.
“Vậy ngủ với hôn phu của em họ thì cũng đáng tự hào?”
Hạ Cẩn Mai nhàn nhạt nói, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt Lưu Bổi Na.
Bị đối phương nhắc tới chuyện đó, Lưu Bối Na chẳng những không xấu hổ còn già mồm cãi cố: “Đó là vì chúng tao yêu nhau thật lòng, còn mày là kỳ đà cản mũi.”
Hạ Cẩn Mai quét ánh mắt sắc lạnh của mình về phía An Lâm Khánh và Lưu Bối Na liền một lượt.
“Vậy sao? Vậy thì đem tình yêu ra mà giữ lấy người đàn ông của mình.