Lưu Bối Na liếc mắt nhìn đối phương với vẻ ngạo mạn.
Cô ta tận hưởng cảm giác chiến thẳng.
Lâm Khánh cũng bất ngờ.
Hắn sao có thể đoán được Hạ Cẩn Mai sẽ nói những lời này.
“Cảm ơn.Hy vọng em họ không làm gì ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng tôi.”
Lưu Bối Na nhếch môi mỉa mai đầy ẩn ý.
Hạ Cẩn Mai cũng cười đáp lại: “Đương nhiên!”
Nhưng cô chưa ngừng ở đó, Hạ Cẩn Mai nói tiếp: “Hai người đã cho thấy một tình yêu thật bên chặt qua năm tháng.
Vậy nên, sau này, chắc chắn khi đã công khai ở bên nhau rồi sẽ không ai chia cách được hai người nữa”
Lưu Bối Na tắt hẳn nụ cười đang nở trên môi.
Lâm Khánh cũng lập tức lạnh gáy.
Mọi người không ai hiểu hết được ẩn ý của Hạ Cẩn Mai nhưng không lên tiếng, chỉ có Đinh Thư Nhã không nhịn được mà nói: “Cô nói cái gì vậy? Đừng có làm vẩn đục tình cảm của họ.Khi Lâm Khánh gặp nạn như vậy, cô bỏ đi, Lưu Bối Na luôn ở bên cạnh anh ấy”
“Vậy sao?”
Hạ Cẩn Mai nói chuyện rất thận trọng pha thêm cả sự trào phúng.
Cô châm chậm lấy túi xách ra, cầm lấy chiếc điện thoại.
Ngay lập tức Lâm Khánh lao tới nhưng nút bật đã được ấn: “Đúng là cô ta quá ngu ngốc.Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy cô ta cũng không phát giác, còn cam tâm tình nguyện hỗ trợ anh.Lâm Khánh à, tính ra, anh cũng thật tàn nhẫn”
Đây là tiếng Lưu Bối Na, vừa nghe thấy cô ta liền gầm lên: “Tắt, tắt ngay”
Hạ Cẩn Mai đứng thẳng dậy, đưa chiếc điện thoại lên cao, ánh mắt đầy thách thức.
“Chị vội gì chứ? Chị họ?”
Lâm Khánh cũng sợ hãi đoạn tiếp theo cũng bị cô tung ra.
Nhưng Hạ Cẩn Mai cất chiếc điện thoại trở lại, quay nhìn Đinh Thư Nhã mà nói: “Giờ thì cô đã hiểu vì sao tôi bảo họ xứng đôi rồi chứ? Nếu như cô có một cái sừng dài cả ngàn kilomet như vậy, cô sẽ làm gì?”
Định Thư Nhã há hốc mồm không ngờ được sự tình lại biến đổi đến thế.
Mọi người hết nhìn Lưu Bối Na lại nhìn Hạ Cẩn Mai rồi quay ra nhìn Lâm Khánh.
Hắn vốn là người nhận được cảm thông của mọi người vì chuyện bạn gái bỏ đi đúng lúc công ty gặp vấn đề.
Nhưng hôm nay, hóa ra, Hạ Cẩn Mai bỏ đi là có lý do cả.
Lưu Bối Na định cự cãi.
Nhưng Lâm Khánh kéo cô ta lại.
Mặc dù đoạn ghi âm này mới vừa thời gian này, cô ta có thể lật mặt nhưng sự thật cô ta và Lâm Khánh vụng trộm nhiều năm cũng là sự thật, thêm nữa, Lâm Khánh đủ thông minh để hiểu rằng nếu đồn Hạ Cẩn Mai quá thì cô sẽ không ngại bật đến đoạn mang thai hộ để cho anh ta hai mươi tỷ.
Khi ấy, anh ta không chỉ là kẻ phản bội, mà còn là kẻ lợi dụng bạn gái để kiếm tiền, dù mọi việc đều là do Hạ Cẩn Mai tự nguyện đi chăng nữa, xét trên vấn đề luật pháp, không đủ khép tội hắn ta, nhưng uy tín lại mất sạch sẽ.
Lâm Khánh liếc nhìn Hạ Cẩn Mai.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân không hiểu nổi người phụ nữ trước mặt này.
Cứ nghĩ rằng, cô đơn thuần, dễ bắt nạt.
Không ngờ trong trường hợp đó cô lại bình tĩnh lưu lại chứng cứ.
Và việc cô không công bố hết đoạn còn lại là nhằm mục đích gì? Lâm Khánh lo nơm nớp không sao lý giải nổi.
“Chúng ta đi thôi!”
Lâm Khánh cúi gằm mặt, kéo tay Lưu Bối Na rời đi.
Đinh Thư Nhã thì như trên mây chưa thể nào tiêu hóa nổi diễn biến câu chuyện.
Đi cũng không được, ở cũng không xong, cuối cùng cô ta cúi gầm mặt xuống.
Buổi gặp mặt hóa ra lại trở nên lúng túng khó xử như vậy.
Trong lòng mọi người đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
Hạ Cẩn Mai thì hoàn toàn bình tĩnh.
Cô chẳng qua không muốn công bố tất thảy là vì muốn giữ cho mình chút tự tôn cuối cùng.
Nếu biết cô ngu ngốc đến vậy, Diệp Tịnh Nhi chắc chắn sẽ thương cô không nguôi.
Hạ Cẩn Mai không muốn bị thương hại.
Kết thúc buổi gặp mặt, Diệp Tịnh Nhi muốn đưa Hạ Cẩn Mai về nhưng cô từ chối.
Cô muốn ở một mình ngắm thành phố về đêm.
Đèn đường đổi màu đủ sắc.
Cuộc sống muôn hình muôn vẻ.
Mỗi người có một số phận.
Hạ Cẩn Mai không dám oán trách vận mệnh.
Bởi vì, chính cô là người đã lựa chọn người đàn ông đó, chính cô đã lựa chọn tin tưởng Lưu Bối Na và cũng chính cô lựa chọn con đường ngày hôm nay.
Hạ Cẩn Mai bước chân trên con đường vắng, màn đêm thật tĩnh mịch.
Đúng lúc đó, một chiếc xe từ phía xa lao nhanh với tốc độ chóng mặt nhằm hướng Hạ Cẩn Mai mà tới.
Hạ Cẩn Mai hoảng hốt nhìn, hai chân như đeo đá không thể nhúc nhích.
Chợt trong đầu vang lên tiếng nói “Chạy đi! Chạy đi”, Hạ Cẩn Mai sực tỉnh, cô vội vã bỏ chạy.
Nhưng cái xe kia không phải do mất lái, mà nó rõ ràng có mục đích muốn đuổi theo cô.
Bóng đèn loang loáng rọi thẳng vào người cô.
Hạ Cẩn Mai chạy vào một con hẻm, nhưng chiếc mô tô vẫn không ngừng đuổi theo.
Sợ quá, cô nép mình vào trong bức tường hòng tránh đi.
Nhưng rồi nhận ra, bản thân không còn đường thoái lui nữa.
Cô đang loay hoay thì lập tức phát hiện chiếc mô tô đã dừng lại, kẻ ngôi trên mô tô mặc rất kín không nhìn thấy mặt từ trên xe bước xuống, bóng dáng cao lớn, đầy nguy hiểm.
Hắn nhìn Hạ Cẩn Mai, theo hướng cô mà bước tới.
“Tránh ra, anh định làm gì?”
Hạ Cẩn Mai hét lên.
Kẻ lái mô tô là một người đàn ông.
Hắn không hề sợ tiếng hét của Hạ Cẩn Mai vì đây là hẻm vắng, không có người qua lại, cô có hét khản cổ cũng chẳng có người tới.
Từ thắt lưng, gã lái mô tô lấy ra một vật gì đó sáng bóng, loang loáng.
Đó là một con dao.
Dưới ánh sáng từ đèn đường, Hạ Cẩn Mai có thể thấy nó vô cùng sắc bén.
Sát khí ngày một gần hơn.
Hạ Cẩn Mai sợ đến phát khóc.
“Nếu anh muốn tiền tôi sẽ cho anh!”
Hạ Cẩn Mai với nỗ lực thỏa hiệp, gai ốc đã nổi cả lên, khắp người lạnh toát.
Nhưng, gã đi mô tô vẫn không nói không rằng tiến thẳng về phía cô, lưỡi dao loang loáng lao tới.
“Phập!”
Hạ Cẩn Mai không dám nhìn, mắt nhắm lại sợ hãi.
Một giây, hai giây, ba giây…
cũng phải tới mười mấy giây cô vẫn không cảm thấy đau đớn gì trên người mình thì bàng hoàng mở mắt.
Gã đi mô tô đang loạng choạng đứng trước mặt cô, ánh mắt mở lớn kinh hoàng, tay vẫn cầm theo lưỡi dao nhưng chưa kịp tấn công cô.
Trên người hản, ngay tại vùng ngực, một lưỡi dao dài cảm phập vào từ phía sau, chĩa mũi nhọn ra bên ngoài áo.
Hắn đã bị đâm một phát xuyên tim.
“Rầm!”
Hắn đổ gục xuống.
Hạ Cẩn Mai hoảng hồn né được, cái xác đổ vào bức tường nơi Hạ Cẩn Mai vừa dựa lưng.
Trong khi chính cô còn đang kinh ngạc thì tiếng còi xe cảnh sát réo vang.
Còn bóng đen vừa mới ra tay đã biến mất, tan đi như bóng ma, không thấy dấu vết.
Hạ Cẩn Mai chân như đeo đá, không biết đi hay ở, lúng túng đến khổ sở.
Từ đầu con hẻm, cảnh sát đã vây hãm toàn bộ.
Hạ Cẩn Mai còn chưa kịp định hình cảnh sát đã tiến tới.
Trong vô thức, cô chỉ biết đưa tay lên đầu hàng.
“Không phải tôi.Không phải tôi”
Hạ Cẩn Mai lẩm bẩm.
Viên thanh tra cảnh sát nhíu mày nhìn hiện trường vụ việc rồi lại quét ánh nhìn lên Hạ Cẩn Mai.
Những đồng đội xung quanh của anh ta vân lăm lăm súng ngắn trên tay không hề muốn buông xuống, ánh mắt nhìn Hạ Cẩn Mai và cái xác đổ gục vào bức tường không chớp mắt