"Đúng rồi, chuyện bệnh của Trạch Hiên... Có tiến triển gì không?"
Thẩm Mặc dường như chỉ vô tình nhắc tới nên mắt không nhìn về phía Lục Thừa Vũ. Lúc này Thẩm Trạch Hiên vừa mang chén đĩa ra, còn bưng thêm cho Thẩm Mặc một cái chén. Cậu hệt như quên mất đề tài đang nói đến, trên mặt lại thoáng hiện lên nụ cười xong rồi giúp cậu nhóc dọn đồ ăn ra bàn.
Ngược lại trong lòng Lục Thừa Vũ bỗng chốc hỗn loạn, sắc mặt trở nên nặng nề hơn. Nhưng nhìn qua thấy hai người kia không để ý đến mình, hắn thật sự không có cách nào bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng ra, đành tạm gác việc này lại, đi thay quần áo rửa mặt sau đó cùng dùng bữa tối như thường ngày.
Vì buổi chiều ngủ quá lâu nên ăn cơm xong cũng không thấy mệt, hắn giúp không ít việc nhà cho Thẩm Mặc. Thẩm Trạch Hiên cũng muốn tới đỡ đần một tay nhưng Thẩm Mặc lại bảo cậu nhóc sáng mai còn phải đi học, vì thế kêu thiếu niên chạy đến trên sô pha xem TV. Sau một hồi bận rộn cũng đến giờ ngủ, ba người thay phiên tắm rồi trở về phòng ngủ.
Khi Thẩm Mặc vào phòng, Lục Thừa Vũ đã nằm ở trên giường.
Chăn niệm vừa mới thay có mùi hương thoang thoảng, trừ chỗ người đàn ông đang nằm ra thì chẳng có chút nếp nhăn nào. Thời tiết vẫn còn nóng bức, trong nhà lúc nào cũng bật điều hòa nhưng Lục Thừa Vũ lại không chui vào trong chăn mà thay vào đó lại nằm đè lên, thản nhiên cầm quyển sách lúc trước Thẩm Mặc từng đọc lên xem.
Nghe thấy tiếng mở cửa mở cửa, mắt hắn mới ngước lên nhìn.
Người đàn ông ấy thoáng trở nên dịu dàng, hắn buông quyển sách trên tay xuống rồi ngồi dậy. Tóc trên đầu Thẩm Mặc còn chưa khô hết, trên vai khoác một cái khăn lông khô. Hắn đang định lấy máy sấy từ trong ngăn kéo ra giúp đối phương thì Thẩm Mặc lại đi tới bên cạnh hắn sau đó nghiêng người ngồi trên giường.
"Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ tiếp, nếu không sẽ đau đầu..." Kéo ngăn kéo ra, hắn lục lọi tìm một chút rồi lấy ra cái máy sấy loại nhỏ định cắm điện vào. Nhưng trên eo bỗng nhiên bị ghì xuống, như có cái gì đè lên trên người. Lục Thừa Vũ nghi hoặc quay đầu lại thì thấy Thẩm Mặc đang ngồi trên eo mình.
"Lục Thừa Vũ..." Cậu khẽ lẩm bẩm một câu rồi cúi người xuống.
Tối đó, phòng ngủ tràn ngập không khí quyến rũ, chăn gối vốn đang sạch sẽ bỗng chốc trở nên bừa bộn. Thẩm Mặc lúc nãy dùng không ít sức lực, hiện tại chỉ có thể nằm trên người người đàn ông nọ mà nhẹ nhàng thở dốc. Mà Lục Thừa Vũ ngược lại ôm lấy người cậu âu yếm, một tay xoa nhẹ eo cậu, tay còn lại thì vuốt tóc, không ngừng hôn nhẹ lên đôi má phiếm hồng.
Vốn tóc ướt đã sớm khô, nhưng cả người cậu lại tiết ra quá nhiều mồ hôi. Như chưa từng có sự ngăn cách nào, hai người ôm chặt lấy nhau, đến cả thân nhiệt cũng không hề chênh lệch.
Lục Thừa Vũ chuyên tâm làm xong chuyện thân mật, Thẩm Mặc chủ động khiến hắn vừa bất ngờ vừa thỏa mãn, trái tim ngọt ngào như mật ngọt. Rõ ràng không ai nói với nhau lời nào, nhưng bầu không khí không hề ảm đạm mà ngược lại càng thêm ấm cúng. Thẩm Mặc không ngừng thở ra hơi nóng phả vào bên tai hắn, mơ hồ làm hắn có chút ngứa. Hắn lại tiếp tục hôn lên mí mắt cậu rồi lại cọ nhẹ vào gương mặt của đối phương.
Có lẽ đã lấy lại được chút sức lực, Thẩm Mặc hơi hơi nhúc nhích đầu ngước mắt nhìn về phía gương mặt thỏa mãn của người trước mặt. Trên má còn đọng lại một tầng đỏ ửng, cậu mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện hiến tim của Thẩm Trạch Hiên... Có manh mối gì chưa?"
Ánh mắt cậu đượm chút nét u buồn, nhưng khóe miệng lại nở ra nụ cười nhàn nhạt, nói xong còn khẽ cọ vào vai đối phương, dáng vẻ này thật sự quá mềm mại. Cậu chọn lúc này mà hỏi, nhưng động tác vuốt ve của Lục Thừa Vũ vẫn còn cứng nhắc, đầu óc vốn đang chìm đắm trong dư vị tình ái bỗng chốc tỉnh táo lên mấy phần.
Nụ cười trên khóe môi của Thẩm Mặc nhạt dần, cũng không có lộ ra vẻ bất mãn mà trái lại cứ tiếp tục nhìn đối phương. Hơi thở của người đàn ông ấy như dừng lại trong chốc lát, nhưng sau đó nhanh chóng nở một nụ cười trấn an rồi cúi đầu hôn lên trán đối phương.
"Đã tìm được người liên lạc, không chỉ trong tỉnh, mà cả nước sẽ lập tức gửi tin tức đến một khi có nguồn tin..."
"Có thể nói rằng các phương diện khác đã ổn thỏa, chúng ta chỉ còn chờ đợi người hiến..."
Hắn thành thật nói ra sự thật, ánh mắt cũng mang chút nặng nề, cơ bắp toàn thân căng chặt. Thẩm Mặc đang dựa vào trong lòng ngực hắn cũng phần nào lường trước được tình huống này, chỉ đành thở dài một tiếng.
"Vậy chúng ta vẫn phải đợi... Nhưng lỡ như không thể đợi được nữa..."
"Thẩm Mặc, những gì anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được." Lục Thừa Vũ ôm chặt lấy cậu, môi hơi mím lại. Người nằm trong lòng ngực không nói gì nữa, chỉ im lặng để hắn ôm như là không muốn thoát ra khỏi sự ấm áp này. Sắc mặt hắn vô cùng nặng nề, thậm chí chỉ nhìn về phía chăn bông ở xa xa. Người đàn ông ấy bất động hồi lâu không nhúc nhích, rồi cuối cùng thở dài một hơi mới nhận ra Thẩm Mặc nằm trong lòng hắn đã ngủ từ bao giờ.
Mọi thứ dường như đã trở về quỹ đạo vốn có.
Thẩm Mặc phụ trách đưa Thẩm Trạch Hiên đi học, sau đó đến tiệm trà sữa làm việc; còn hắn trực tiếp đi đến công ty, tiếp tục xử lý các vấn đề lớn nhỏ.
Lục Thừa Vũ dĩ nhiên là rất vui mừng, cuối cùng tối qua hắn cũng có thể cùng người yêu ân ái một phen, nhưng khi tới công ty, vẻ mặt hắn không kìm được trầm xuống. Hắn không phải cố ý kéo dài thời gian mà không đi tìm nguồn tim nhưng loại chuyện này thật sự không phải muốn là có, ngoại trừ chờ đợi thì dù có là Lục Thừa Vũ đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì khác. Mặc dù mới có hơn năm tháng, so với thời gian mười năm thì vẫn còn lâu lắm, nhưng hắn lại không thể nào yên tâm được, đến nỗi lúc làm việc đều thất thần.
Hắn dành thời gian đi gặp một vị bác sĩ.
Sau kì nghỉ hè, Thẩm Trạch Hiên được đưa đến kiểm tra một lần nữa. Cậu nhóc tuổi còn nhỏ, mỗi ngày sinh hoạt bình thường, vậy nên bệnh tình cũng không xấu đi là bao, tim vẫn ở trong trạng thái ổn định. Tuy đây là chuyện đáng mừng, nhưng khi nghĩ đến sự khó kiểm soát của căn bệnh này, cả hai người vẫn lo lắng mà thảo luận một hồi lâu. Cuối cuộc nói chuyện, ông bác sĩ dày dặn kinh nghiệm đành thở dài một tiếng —— cho đến bây giờ, ngoài tất cả những cách hợp pháp hiện có, thật sự chỉ còn cách duy nhất là chờ đợi.
Không ai có thể bảo đảm rằng nhất định sẽ có một trái tim thích hợp.
Ông ta cố ý nhấn mạnh "Hợp pháp", nhưng sau đó lại nhìn chầm chầm Lục Thừa Vũ một lúc như thể muốn ám chỉ điều gì đó. Người đàn ông này cũng đã ở trong thương trường từ lâu, những ám chỉ như thế này dĩ nhiên hắn nghe ra được. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm nghị hơn, cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ vội vàng trở về nhà, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi trước vẫn luôn có bài xích, nhưng sau những lần thân mật kia khiến Thẩm Mặc trở nên chủ động hơn nhiều. Không cần phải nói, cả hai người cũng dần quen với tần suất hai hoặc ba lần một tuần, tuy không quá nhiều nhưng đủ để thỏa mãn nhu cầu của nhau. Những chuyện trong lòng dường như được gác tạm qua một bên, Thẩm Mặc không nói đến, Lục Thừa Vũ cũng vì thế mà thư thả thêm được chút ít.
Cuộc sống dường như cứ thế mà yên bình trở lại.
Thành tích của Thẩm Trạch Hiên rất tốt, năm thứ hai trung học cơ sở cậu ta đúng thứ nhất thành phố, thế nên được một trường trung học trọng điểm thành phố liên hệ ngay khi bước vào năm ba trung học cơ sở. Cuối cùng, thiếu niên chẳng cần phải tham gia kỳ thi tuyển sinh cũng có thể trực tiếp học tại trường trung học tốt nhất thành phố trước một học kỳ, sau đó bắt đầu học khóa học trung học như một lớp dự bị cùng với một nhóm học sinh cũng được đặc cách tuyển thẳng.
Cậu ta lớn lên cao, đẹp trai, thành tích học tập lại tốt, từ sớm đã nhận được nhiều thư tình từ các cô gái. Thẩm Mặc cũng từng cười hỏi cậu ta nói thích kiểu con gái nào, nhưng thiếu niên kiên quyết lắc đầu, chỉ chuyên tâm học hành chứ không muốn nghĩ đến yêu đương. Thẩm Mặc thấy thế mà có hơi chạnh lòng, nhìn thấy thư tình cậu ta đem về chưa được mở ra, không nhịn được mà lén trộm về phòng ngủ đọc cùng Lục Thừa Vũ. Thẩm Trạch Hiên có lẽ thật sự không quan tâm đến mấy bức thư tình đó, thậm chí còn không nhận ra thiếu đi vài bức, chỉ tiếp tục bận rộn học tập vùi đầu các cuộc thi như mọi khi.
Vào năm hai trung học, các môn nghệ thuật và khoa học được chia thành các lớp, cậu thiếu niên có một người bạn cùng bàn mới.
Đó là một đứa trẻ vô tình được nhận vào lớp giáo dục tiên tiến, tên là Hứa An, trong kỳ khảo sát lần đầu tiên của năm hai, cậu nhóc vững vàng ngồi ở vị trí đầu từ cuối bảng lên, cùng lắm cũng chỉ có thể lên được hai bậc. Giáo viên hẳn đã cố ý dặn dò Thẩm Trạch Hiên lúc chuyển cậu nhóc vào ngồi cùng một bàn, bởi vậy dù không quen biết nhau song thiếu niên vẫn mang người về nhà vào kỳ nghỉ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch Hiên đưa bạn về nhà, ngay cả Thẩm Mặc và Lục Thừa Vũ cũng bất ngờ, sau đó cậu lập tức chuẩn bị rất nhiều món tráng miệng và ăn vặt vô cùng khoa trương, đều làm để cho cậu nhóc ăn hết. Tuy thành tích học tập của cậu nhóc không tốt, nhưng Hứa An lại rất ngoan ngoãn. Cậu trông trắng nõn sạch sẽ, đương nhiên nhanh chóng chiếm được tình cảm của hai vị phụ huynh, nhưng Thẩm Trạch Hiên dường như vẫn luôn chán ghét, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi to nhỏ từ trong phòng ngủ. Tính cách Hứa An mềm mỏng, bị mắng cũng không hé răng, chỉ là ngoan ngoãn chăm chỉ học tập. Nhưng việc đạt điểm trung bình của lớp dạy cải cách thực sự rất khó khăn đối với cậu nhóc, gần như là tất cả may mắn của Hứa An đều đã dùng hết trong bài kiểm tra xếp lớp trước đó. Thẩm Trạch Hiên đã dạy kèm cậu nhóc trong suốt cả hai học kỳ, nhưng điểm số vẫn không cải thiện là bao, dù vậy vẫn có thể xem như thoát khỏi vị trí cuối bảng.
Dù năm cuối phổ thông sẽ không thay đổi lớp học nhưng xét tình hình chuẩn bị cho kỳ thi, giáo viên vẫn phải xếp chỗ ngồi lại. Hai người ngồi chung một bàn cả năm trời giờ lại bị ngăn cách như thế này, ở giữa còn cách hai dãy bàn, mặc dù có chạy đua song song như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ dính gần vào nhau được nữa, Thẩm Trạch Hiên cũng vì thế mà không còn cần phải dạy phụ đạo cho Hứa An. Lúc nhận ra đứa trẻ kia lâu rồi chưa tới đây, Thẩm Mặc có hơi khó hiểu, nhưng sau khi lén dò hỏi ra thì cũng không nói thêm gì, chỉ là trong tủ lạnh vẫn cứ chuẩn bị một chút trái cây và sữa chua mà cậu nhóc kia thích ăn.
Trong học kỳ đầu tiên của trung học, Thẩm Trạch Hiên đã bị xác định là người được giới thiệu nhập học vào một trường đại học trọng điểm.
Dự tính tuyển sinh lấy mức thấp nhất là 100, chỉ cần bất kỳ học sinh nào trong lớp đều có thể vượt qua bài kiểm tra, vốn dĩ không có khả năng sai sót. Tâm trạng căng thẳng lúc đầu của Thẩm Mặc cuối cùng cũng lắng xuống, cậu cũng đã cố gắng khuyên thiếu niên không cần phải vất vả như vậy, dù sao thì cậu ta cũng đã đạt được chỉ tiêu yêu cầu rồi. Nhưng Thẩm Trạch Hiên lại chẳng hề thả lỏng, ngược lại còn đưa Hứa An về. Cả một học kỳ không gặp nhau, tâm trạng của Hứa An kém đi rất nhiều, không còn mang vẻ tươi cười giống như lúc trước mà ngược lại trông rất buồn bã. Trong phòng ngủ ít tiếng quát mắng hơn, lúc nào cũng yên tĩnh không có tiếng động. Thẩm Mặc tưởng rằng thành tích của đứa trẻ kia đã được cải thiện, nhưng khi hỏi Thẩm Trạch Hiên thì cậu ta lại chẳng nói gì mà chỉ mím môi lắc đầu.
Đầu tháng sáu, kỳ thi đại học bắt đầu.