Thẩm Mặc bị đánh thức.
Tiếng nấc nghẹn ngào chứa đầy nỗi âu sầu cứ văng vẳng bên tai, như thể có ai đó đang gọi tên cậu từng tiếng từng tiếng một khiến cậu giật mình thức giấc. Ý thức hãy còn đang hơi mơ hồ, cậu khẽ nhúc nhích cánh tay thì âm thanh kia lại lớn hơn một chút.
"Thẩm Mặc... Thẩm Mặc!" Lục Thừa Vũ mở to mắt như muốn đảm bảo cậu vẫn an toàn. Khi trông thấy cậu mở mắt, hắn vừa vui mừng nhưng cũng vừa xót xa, thế là nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Xin lỗi... Thẩm Mặc... xin lỗi..."
"Tất cả là lỗi của anh, là lỗi của anh... Anh không nên đuổi em, em đừng đi... Xin em..."
Người đàn ông đã từng độc đoán, đã từng bốc đồng đến thế bây giờ đang quỳ trên phiến đá cẩm thạch lạnh lẽo, nước mắt lưng tròng cầu xin sự tha thứ. Thẩm Mặc ngơ ngác nhìn, trong suy nghĩ có hơi hỗn tạp, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì nằm cuộn người suốt một đêm mà cơ thể cậu đau nhức không thoải mái, cậu muốn ngồi dậy nhưng cánh tay không tài nào nhấc lên nổi, chỉ có thể ngây người nhìn đối phương, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Môi Lục Thừa Vũ run lên.
Trên người hắn vẫn còn mùi rượu, hiển nhiên là chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn ngà ngà say. Nhưng chính cơn say này đã khiến hắn dũng cảm quỳ gối trước Thẩm Mặc, thậm chí còn quên luôn hình tượng của mình.
"Em không được đi... Thẩm Mặc, là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh... Do anh uống quá nhiều, nên nói ra mấy lời không hay! Em đừng để trong lòng, tuyệt đối đừng... Cứ coi như anh nói sảng đi được không..."
Trên mặt hắn lộ ra vẻ cầu khẩn hiếm thấy, có lẽ là nghĩ đến việc suýt nữa đã đánh mất Thẩm Mặc lúc trước nên Lục Thừa Vũ cắn chặt lấy môi dưới, đâm móng tay vào lòng bàn tay như để tự dằn vặt bản thân. Sao hắn có thể nói ra những lời đó với Thẩm Mặc! Rõ ràng hắn đã làm sai... Rõ ràng hắn là người đùa giỡn tình cảm của Thẩm Mặc... Sao hắn có mặt mũi mà nói ra những lời như vậy chứ!
Trong lòng lại càng thấy hối hận, hắn ước mình có thể giết chết cái tên ăn nói bậy bạ đó ngay lập tức.
Thẩm Mặc cử động cơ thể một cách chậm chạp sau đó cứng ngắc ngồi dậy.
Có lẽ người nọ nhận ra cậu không thoải mái nên vội vàng đưa tay ra đỡ. Sau khi cậu ngồi dậy được rồi thì hắn mới thực sự quỳ trước mặt Thẩm Mặc. Dường như Lục Thừa Vũ không có ý định đứng dậy, vừa run rẩy nắm lấy tay đối phương vừa ngẩng đầu nghẹn ngào nhìn cậu.
Thẩm Mặc vẫn chưa thực sự tỉnh táo, mí mắt cậu cứ díu lại vào nhau.
Đầu óc trì trệ, cậu phải mất một lúc mới nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ chóp mũi ngửi thấy một ít mùi rượu nên cậu hơi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, sắc mặt người đàn ông trước mặt chợt tái nhợt đi như dính phải bệnh dịch.
"Anh xin lỗi... Anh xin lỗi anh xin lỗi... Thẩm Mặc, đừng đi mà... Không, em đừng đi, chỉ cần em không đi thì em muốn gì cũng được. Nếu em giận thì cứ đánh anh... Để anh đi lấy con dao đưa cho em, được không..." Trong mắt hắn tràn đầy hoảng sợ, thậm chí còn hơi do dự, nước mắt rơi xuống ngày nhiều hơn. Trông Lục Thừa Vũ khóc không đẹp lắm, vẫn là kiểu nước mắt giàn dụa, nhưng vẫn kiên định nhìn chằm chằm đối phương, tựa như một giây sau Thẩm Mặc sẽ biến mất vậy
"Là anh, tất cả đều là ý riêng của anh! Thẩm Mặc, anh chỉ muốn dẫn em đi gặp bọn họ, chỉ muốn em làm quen... Anh đã nói với họ em là người yêu của anh, còn Trạch Hiên là con trai của anh, em tin anh... anh không muốn làm cho em khó xử... Anh vốn không nghĩ tới chuyện em không thích bọn họ, là lỗi của anh, đều là lỗi của anh! Lúc đó anh uống say! Em đừng coi những lời đó là thật..."
"Tại anh uống nhiều nên không được tỉnh táo! Não bị úng nước mới nói ra mấy lời điên khùng như vậy!" Hắn nghiến răng mắng nhiếc bản thân mình, sau đó ngẩng đầu lên đầy vẻ van xin hèn mọn nhìn vào đôi mắt khép hờ của Thẩm Mặc, "Em không muốn đi anh đảm bảo sẽ không đuổi em đi, em muốn ở lại đến..."
Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng vì nấc nghẹn, hốc mắt của hắn vốn đã sưng đỏ lên... Ngay cả vạt áo phía trước cũng thấm đẫm nước mắt.
Thẩm Mặc khẽ ngước mắt lên, ánh mắt vươn đầy mệt mỏi và buồn ngủ nhìn hắn.
Thấy cậu không có phản ứng, cõi lòng Lục Thừa Vũ càng quặn thắt, như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức khó thở. Cơ thể cứng đờ vì sợ hãi và hối hận, hắn nắm chặt lấy tay Thẩm Mặc như bắt được cọng rơm cuối cùng.
"Thẩm Mặc..." Cánh môi run rẩy thốt ra hai chữ, sau đó hắn không nói thêm được lời nào nữa, chỉ cứng nhắc ngẩng mặt lên rơi nước mắt. Những hành động trong quá khứ cứ liên tục ùa về trong tâm trí hắn, Lục Thừa Vũ không khỏi rên lên một tiếng, hắn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào đầy đau đớn, lưng không giữ thẳng được nữa, cả cơ thể vì tiếng khóc đứt quãng mà run run.
Bàn tay vẫn nắm chặt lấy Thẩm Mặc như cũ, hơn nữa còn dùng gương mặt đẫm nước mắt của mình áp sát vào. Hắn hại chết ba mẹ của Thẩm Mặc, hắn bắt Thẩm Mặc phải ở bên cạnh hắn, thì làm sao hắn có mặt mũi nói ra những lời như vậy chứ!
Hắn càng đau đớn, đầu óc của hắn lại càng hiện rõ tất cả những gì hắn đã làm trước đây, rõ ràng như thể đêm nay hắn không hề uống say, nhắc nhở vô cùng những việc hắn đã làm. Lục Thừa Vũ còn đang hối hận và căm giận bản thân thì trong đầu bỗng nghĩ đến hình ảnh trước lúc vào cửa, rồi đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn vào đôi tay mà mình đang nắm chặt.
Hắn đã... hắn thực sự đã đá vào Thẩm Mặc!
"Em... có bị thương không? Em có bị thương ở đâu không?!"
Đôi tay trắng nõn và mảnh khảnh vốn đã bị quệt đầy nước mắt, hắn qua loa lau dùng tay của mình để lau tay cậu rồi tỉ mỉ kiểm tra cả hai bàn tay. Miệng lẩm bẩm toàn lời nói mớ, hắn thực sự không thể tin lúc đó mình đã làm ra hành động như vậy, hô hấp của hắn như muốn ngừng lại trong giây lát.
Thẩm Mặc vẫn để hắn nắm tay.
"Thật sự anh... anh đã đá em..." Trên mu bàn tay trắng nõn hằn lên vài vết đỏ, có thể chỉ là xước ngoài da nên không để lại miệng vết thương. Sau khi liên tục kiểm tra xong hết thì Lục Thừa Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tiếp đó hắn lại bắt đầu khóc thảm thiết như một đứa trẻ.
"Xin lỗi... xin lỗi!"
"Em đánh anh đi Thẩm Mặc... Em đánh anh đi, em cứ đánh anh tùy thích! Anh thực sự không cố ý... anh thực sự không cố ý..." Vì khóc quá lâu nên giọng hắn đã trở nên khàn khàn, tiếng nói cũng đứt quãng trông rất thảm hại. Người đàn ông ấy không để ý đến dáng vẻ chật vật của mình, hắn nâng bàn tay cậu lên liên tục hôn xuống, cứ như thể việc này sẽ khiến cho vết đỏ nhanh hết.
"Em đừng đi... Anh xin em đừng đi..."
Đèn phòng khách bật sáng, gió mùa hè liên tục thổi vào từ ban công. Lục Thừa Vũ quỳ xuống trước Thẩm Mặc, như muốn dùng nước mắt để hối lỗi, mà không ngừng cầu xin đối phương tha thứ. Còn Thẩm Mặc thì lại không hề lên tiếng, chỉ khẽ cụp mắt xuống, mang theo ánh mắt còn mơ ngủ và bối rối nhìn hắn.
Cả hai đều không nhận ra cửa phòng ngủ vốn đã đóng kín bây giờ lại khẽ mở.
Hắn khóc rất lâu, đến mức cổ họng khàn đi, hai mắt đỏ hoe, thậm chí còn trở nên đau rát. Rồi sau đó có vẻ đã cạn hết nước mắt, Lục Thừa Vũ chỉ biết quỳ xuống nấc nghẹn.
Hắn không biết lấy lý do gì để Thẩm Mặc tha lỗi cho mình.
Tội lỗi hắn gây ra không thể tha thứ được, rõ ràng hắn đang cố khắc phục, ấy thế nhưng chỉ vì rượu bia mà trực tiếp phá hủy tất cả.
Tội của hắn, không thể tha.
Lồng ngực đau đến chết lặng, hắn không nghĩ mình có thể giữ cậu ở lại được nữa... Tại sao Thẩm Mặc phải ở bên hắn? Lục Thừa Vũ ngoài tiền ra thì còn có gì khác đâu?
Từ đầu đến cuối, hắn đều dùng tiền giam cầm người bên cạnh mình.
Thẩm Mặc từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Cơ thể mệt mỏi và kiệt quệ khiến cậu không còn sức để rút tay ra, cũng không còn sức để nói chuyện với người đàn ông này, vậy nên suốt buổi cậu chỉ ngồi im lặng. Giờ đây cuối cùng cũng kết thúc, cơn choáng váng do tiếng khóc dường như đã tiêu tan không ít. Cậu chậm rãi quay đầu nhìn đồng hồ trên tường rồi nhẹ thở dài một tiếng.
Người đàn ông đang quỳ tựa vào đầu gối trước mặt đột ngột ngẩng đầu lên.
"Bốn giờ rồi à..."
"Tôi buồn ngủ quá, đi ngủ đây."
Vẻ mặt của cậu không buồn cũng không vui, cứ như lúc nãy không nhìn thấy Lục Thừa Vũ khóc lóc van xin, thậm chí còn khẽ ngáp một cái. Người nọ căng thẳng nhìn cậu, dù giọng đã khàn nhưng hắn vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói:
"Em đừng đi, đừng đi được không..."
Thẩm Mặc hơi nhíu mày, "Nhưng ngày mai tôi phải đi làm."
Đối phương vốn đã gần như tuyệt vọng lại chợt nhìn thấy được ánh sáng, hắn lập tức nói thêm: "Đi làm rồi về nhà, về nhà... Không được bỏ đi mất, không bỏ đi..."
Giọng nói khàn đặc của hắn thực sự rất khó nghe, hắn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, hô hấp như ngừng lại. Trái tim lại đập mạnh một phát như muốn bay ra khỏi lồng ngực, đến giọng nói của hắn cũng không được rõ ràng. Chỉ qua một vài giây nhưng đối với Lục Thừa Vũ lại như cả thế kỷ, toàn thân hắn đều đổ đầy mồ hôi.
"Ừm, không đi."
Trái ngược với sự lo lắng của hắn, từ đầu đến cuối Thẩm Mặc bình tĩnh đến lạ thường. Cậu nhẹ giọng đồng ý, sau đó ngáp một cái rồi rút tay về xoa xoa đôi mắt nhức nhối của mình. Lục Thừa Vũ không tin vào mắt mình, sững sờ quỳ tại chỗ, mãi đến lúc bị thúc giục mới kịp phản ứng mà lảo đảo muốn đứng dậy.
Hai chân hắn do quỳ quá lâu nên hoàn toàn tê cứng, thiếu điều muốn ngã khuỵu, hắn dường như quên luôn cách đi lại. Thẩm Mặc cũng ngồi lâu nên chậm rãi vịn tay vào ghế sô pha bắt đầu đứng dậy. Người nọ rõ ràng ngay cả bản thân còn không trụ nổi thế mà vẫn còn có định đến đỡ cậu đi, nhưng mùi rượu lại xộc vào mũi khiến Thẩm Mặc chau mày.
"Anh đi tắm đi... hôi quá."
"Được! Được..." Hắn vội vàng gật đầu đồng ý.
"Lần sau đừng uống nhiều như vậy... hạn chế một chút." Đèn trong phòng khách đã tắt, hai người cùng nhau bước vào phòng ngủ. Sau một hồi im lặng rất lâu Thẩm Mặc mới khẽ thì thầm những lời này. Người đàn ông đang thay đồ ngủ đột nhiên sững người, khi hắn vừa quay lại thì nước mắt đã bắt đầu chảy dài trên mặt.
"Thẩm Mặc..." Lục Thừa Vũ khàn giọng lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.