Edit: Hoài Minh | Beta: Thụy
-
Cơ thể trở lại trong vòng tay ấm áp ấy, Thẩm Mặc không thể không thừa nhận rằng bản thân vẫn còn lưu luyến chút ít hơi ấm này, mặc cho ý thức vẫn còn mơ hồ song cậu cũng chưa từng giãy giụa mà theo bản năng dựa sát vào lòng ngực đối phương, hình như trán lại bị hôn, cậu thật sự không còn sức lực để mở mắt, chỉ có thể khẽ cọ cọ trong lòng ngực hắn tỏ vẻ bất mãn. Người đàn ông nọ ôm cậu cũng không tiếp tục lộn xộn nữa, hai người duy trì tư thế không mấy thoải mái như vậy mà rúc vào nhau, một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, cậu tỉnh lại trong lòng Lục Thừa Vũ.
Trong khoảnh khắc mở mắt ra, trái tim thực sự trào dâng chút chua xót, cứ như là đang oán trách đối phương. Thế nhưng sau khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo thì chút ít chua xót ấy vẫn bị ép xuống toàn bộ. Quả thật cậu vẫn còn tình cảm với người đàn ông này, dù gì thì ba năm quá khứ bọn họ đã từng rất ngọt ngào. Nhưng chỉ cần nhớ đến cha mẹ mình đã mất như thế nào thì Thẩm Mặc thực sự không thể dành ra bất kỳ sự quan tâm nào đối với hắn được.
Chỉ mới khẽ thở dài một tiếng mà người đàn ông đang ôm cậu đã mơ màng mở mắt. Chóp mũi lại bị hôn một cái, cậu nghiêng đầu né tránh, dường như Lục Thừa Vũ không hề tức giận mà chỉ khẽ cười rồi ôm người vào trong lồng ngực. Hắn cũng không trốn tránh Thẩm Mặc như ngày hôm qua, ngược lại khôi phục dáng vẻ chăm sóc tỉ mỉ như trước kia.
Thẩm Mặc còn hơi cảm mạo, ở trong lòng hắn mà hắt hơi một cái.
Hai người cùng nhau thay quần áo, Thẩm Trạch Hiên cũng từ từ lắc lư đi ra từ trong phòng. Đầu tiên Lục Thừa Vũ giúp hai người lấy sẵn kem đánh răng, rót sẵn nước, sau đó lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Hôm qua đi ra ngoài chơi, bệnh Thẩm Mặc vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, Thẩm Trạch Hiên cũng không đòi ra ngoài nữa mà ngoan ngoãn ở nhà xem TV. Lục Thừa Vũ ôm hết tất cả công việc nhà. Hệt như người giúp việc quét dọn từ trong ra ngoài toàn bộ nhà cửa. Thẩm Mặc ban đầu còn muốn giúp một tay nhưng lại bị đẩy ngồi lên sô pha, vì thế không thể không ngồi cạnh thiếu niên bên này.
Mặc dù từ đầu đến cuối cậu chưa cười lần nào, nhưng tâm trạng Lục Thừa Vũ vẫn không tồi. Có lẽ đêm qua đối phương thuận theo đã cho người đàn ông này một loại ảo giác, một loại ảo giác rằng hắn và Thẩm Mặc đã tiến thêm một bước trên con đường giảng hòa, ngay khi đối tác làm ăn gọi điện đến rủ đi liên hoan, hắn còn tỏ vẻ như là mình làm chủ, đòi mang theo người nhà cùng đến.
Hắn có suy nghĩ muốn giới thiệu Thẩm Mặc với bạn bè mình.
Đó là một loại thừa nhận thân phận, đồng thời cũng là một loại hứa hẹn. Trong các bữa tiệc xã giao hắn chưa từng tỏ ý thân mật cùng bất kỳ người nào, ngay cả cùng đi hát karaoke cũng không có, lần này phải mang Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên đi, ý định thật sự không thể rõ ràng hơn. Lục Thừa Vũ tính toán xong xuôi nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ suy xét đến cảm nhận của Thẩm Mặc, hắn hẹn bạn đâu vào đó trước hết rồi mới đến nói một tiếng cho hai người kia hay.
Thẩm Trạch Hiên nghe nói muốn đi làng du lịch dùng cơm thì ánh mắt sáng lên tức thì.
Nhưng cậu nhóc muốn nghe ý kiến của Thẩm Mặc, vì thế cũng không dám nói gì, vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên, chỉ là thường xuyên lén nhìn qua người bên cạnh. Thẩm Mặc vốn đang xem TV cũng hơi bất ngờ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương. Trong đầu không biết lướt qua suy nghĩ gì, động tác của cậu dường như cũng chậm lại, mãi cho đến khi ý cười trên mặt người nọ nhạt bớt mới nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng xem như đồng ý.
Sau đó lập tức quay đầu đi, tiếp tục nhìn hình ảnh đang chuyển động trên TV.
Vẻ lạnh lùng trước sau như một của cậu khiến Lục Thừa Vũ sợ hãi, nhưng hắn vội vàng nở nụ cười dịu dàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu. Tay lặng lẽ nắm lấy nhau, Thẩm Mặc không hề kháng cự, mặc cho đối phương nắm lấy bàn tay mềm mại của mình, hai mắt cụp xuống.
Buổi chiều, ba người cùng nhau đi đến làng du lịch.
Là chủ tiệc tất nhiên phải đến sớm hơn cả, trong ghế lô đã đặt chưa có người nào ngồi, trên bàn cũng chỉ mới bày ly và khăn lông. Lục Thừa Vũ đưa thực đơn cho Thẩm Mặc, còn mình thì ra bên ngoài gọi vài cuộc điện thoại. Khi trở về Thẩm Trạch Hiên đã tựa vào bên cạnh Thẩm Mặc xem thực đơn, dáng vẻ cha con thân mật của hai người khiến gương mặt của hắn thoáng hiện lên ý cười.
"Quyết định gọi món gì chưa? Hôm nay sẽ đến tổng cộng hai mươi người, cũng có thể nhiều thêm một chút." Hắn cũng cong lưng nhìn xuống, cằm vừa vặn đặt trên vai Thẩm Mặc, dòng khí theo hô hấp thuận đà thổi lên vành tai.
Thẩm Mặc hơi khó chịu, cả người cứng còng trong nháy mắt.
"Trạch Hiên muốn ăn bò bít tết, cơ mà tôi thấy cái này hẳn là phần một người, gọi cho nó một phần đi. Những cái khác đều không kiêng gì cả, tùy anh muốn gọi gì cũng được."
Thực đơn bị khép lại đưa đến trong tay người đàn ông, Lục Thừa Vũ nhận lấy mở ra lần nữa rồi kêu phục vụ tiến vào gọi món. Bởi vì người đến ăn cơm đều là bạn bè cùng hợp tác, đến lúc đó tất nhiên là phải uống nhiều rượu, tuy vậy lúc gọi đồ ăn cũng không keo kiệt chút nào, chỉ riêng đồ ăn nguội đã gọi mười tám món, vì tâm trạng hắn khá tốt nên muốn "vung" tiền. Hắn suy xét đến khẩu vị của Thẩm Mặc nên không gọi quá nhiều đồ ăn cứng, mà chọn ít món xào đơn giản không có dầu mỡ.
Không bao lâu sau, ngoài cửa đã có một ông chủ trung niên mang theo người nhà đến.
Thẩm Mặc không quen mối quan hệ xã giao của người làm ăn, chỉ cùng Thẩm Trạch Hiên đứng cạnh Lục Thừa Vũ, khi được giới thiệu thì khách khí bắt tay một chút mà thôi. Có lẽ là đã thông báo trước thân phận của cậu nên đối phương không hề lộ ra bất cứ biểu hiện ngạc nhiên nào, ngược lại còn đặc biệt nhiệt tình trò chuyện với cậu thêm vài câu. Ánh mắt Lục Thừa Vũ vui mừng nhìn Thẩm Mặc cùng bạn của mình nói chuyện phiếm, cứ như đang cố ý khoe mẽ vậy, ngay cả chỉ đứng ở một bên làm phông nền cũng cam tâm tình nguyện.
Ba người cùng nhau nghênh đón tất cả khách khứa rồi mới trở lại chỗ ngồi xuống.
Khung cảnh nơi đây vốn không tệ, ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy hoa tường vi nở rộ; nhưng người càng nhiều lên thì không khí tự nhiên sẽ giảm đi không ít. Thuốc lá được châm lên ngày càng nhiều, mùi vị gây mũi kia khiến Thẩm Mặc nhịn không được hắt hơi mấy cái. Cho dù lúc trước cậu có hút qua vài điếu, nhưng có lẽ đã bỏ thuốc ba tháng, vậy mà bây giờ lại bài xích.
Thẩm Trạch Hiên cũng không thích cái mùi này, cậu nhóc chạy chậm đi hỏi phục vụ công tắc để mở quạt.
Lục Thừa Vũ còn nhớ rõ việc mình đã hứa với Thẩm Mặc, ngay khi bạn hắn đưa thuốc lá sang thì vội xua tay từ chối. Nhưng trong bữa tiệc uống rượu thì không thể tránh khỏi, chẳng bao lâu phục vụ đã tiến vào rót rượu cho mỗi người đàn ông, có trắng có đỏ. Có thể là do tâm trạng không tệ, lúc người phục vụ đi qua, Lục Thừa Vũ dường như quên mất tình trạng cơ thể mình, cứ thế để phục vụ rót đầy ly.
Thẩm Mặc ngồi bên cạnh hắn khẽ nhíu mày.
Mùi thuốc lá trong phòng làm cậu cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đi ra ngoài hít vài hơi không khí trong lành mới tốt. Lục Thừa Vũ còn đang nói giỡn vài câu với khách, cậu nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo hắn, khi đối phương nghiêng đầu sang mới nhẹ giọng nói: "Sức khỏe anh còn đang hồi phục, tốt nhất đừng nên uống rượu..."
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ nên cậu mới dặn dò Lục Thừa Vũ mà thôi.
Dường như Lục Thừa Vũ không thấy cậu nhíu mày, nghe cậu quan tâm mình, ý cười trên mặt càng đậm thêm vài phần. Có lẽ hắn cũng không để ý, chỉ thấp giọng trấn an nói: "Không sao đâu, chỉ uống xong một ly này..."
Không khí trên bàn cơm rất náo nhiệt, không bao lâu sau hắn lại tham gia vào cùng, mà Thẩm Mặc lại khẽ mím môi, nâng chung trà lên uống một ngụm. Thẩm Trạch Hiên đối mặt với nhiều người lớn xa lạ như vậy cũng có hơi luống cuống, ngoại trừ những câu "Xin chào chú" lúc đầu thì không hề mở miệng nói lời nào. Sau khi bữa tiệc bắt đầu, dường như thiếu niên mới tìm được phương pháp che đi xấu hổ mà vùi đầu ăn không ngừng.
Thẩm Mặc cũng vẫn luôn nhìn cậu nhóc, giúp cậu lấy đồ ăn yêu thích.
Mùi rượu hòa cùng mùi khói thuốc khiến cho đầu cậu đau âm ỉ cậu cũng từng quay đầu nhìn Lục Thừa Vũ vài lần, rồi chỉ cảm thấy hình ảnh hắn đang trò chuyện vui vẻ trên bàn ăn sao mà xa lạ. Cậu thật sự không quen biết bất kỳ người nào ở đây, muốn nói điều gì cũng rất khó mở miệng, chỉ đành cúi đầu ngồi cùng thiếu niên, trông như rất chuyên chú dùng cơm.
Trong lúc ăn uống linh đình thì lại có hai người đến gần. Truyện Đô Thị
Có điều mới vừa cúi đầu lấy đồ ăn thì trong phòng vốn đang ồn ào lại đột nhiên an tĩnh lại, làm cho Thẩm Mặc đang lột tôm cũng phải chầm chậm ngẩng đầu lên. Vì khoảng cách hơi xa nên khi người khách kia nâng ly mỉm cười kính rượu với cậu, Thẩm Mặc có chút luống cuống, vội vàng lau tay nâng chén trà lên theo.
Lục Thừa Vũ cùng cậu đứng lên.
Thiếu niên ngồi cạnh không biết làm sao, nhìn hai người lớn đều đứng lên cả rồi thế nên cậu nhóc cũng bưng ly nước dừa đứng dậy theo. Dù sao lời hàn huyên trên bàn rượu cũng chỉ có mấy câu kia mà thôi, nhưng Thẩm Mặc không biết nên nói như thế nào, toàn bộ đều là Lục Thừa Vũ đều cậu trả lời, cậu chỉ cần cười và gật đầu là được.
Dù là vậy thì vẫn không có cách nào giảm bớt xấu hổ trong lúc này.
Thỉnh thoảng có người mời rượu cắt ngang bữa cơm, mà cậu thì lại không hiểu quy tắc trên bàn tiệc thế nên cũng khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi. Ý cười trên mặt dần phai nhạt rồi thì biến mất, trông như cậu chẳng hề có hứng thú làm quen với bạn bè của Lục Thừa Vũ mà ngược lại muốn giúp Thẩm Trạch Hiên cắt bò bít tết hơn.
Hoàn toàn không giống với Lục Thừa Vũ từ đầu đến giờ đều mang theo ý cười.
Uống cạn một ly rượu trắng, hắn vẫn còn nhớ lời dặn dò của Thẩm Mặc nên từ chối lời mời rót thêm rượu trắng có nồng độ cao mà chủ động rót một ít rượu vang đỏ vào trong ly. Đến thời điểm tận hứng thậm chí còn không cần câu nệ lui về chỗ ngồi mà một đám người trực tiếp quây quần nhau. Thẩm Trạch Hiên đã ăn tối no nê, sau đó ôm cái ly uống từng ngụm từng ngụm nước dừa để giết thời gian. Bên cạnh đó Thẩm Mặc lại không có cảm giác ngon miệng, cậu gắp đại vài miếng rau xong thì đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn người đàn ông bị vây quanh ở chính giữa kia.
Không tham gia vào, cũng không bỏ đi.
Lục Thừa Vũ cũng muốn dẫn cậu vào nói chuyện phiếm cùng, nhưng Thẩm Mặc lại không có hứng thú, nhiều nhất cũng chỉ "Ừ" một tiếng đơn giản mà thôi. Không biết bắt đầu từ khi nào, đề tài dần dần không còn liên quan đến cậu mà thay vào đó lại nói về thành tích của Thẩm Trạch Hiên ở trường. Gương mặt người đàn ông nọ vì tác dụng của cồn mà đỏ lên, ban đầu còn có thể duy trì tư thế vững vàng, nhưng sau khi bị chuốc vài ly rượu vang đỏ thì bước đi đã không còn ổn định nổi nữa.
Rõ ràng đã có chút men say.
Tuy vậy hắn cũng không hề tỏ ra thất lễ, dù giọng khi nói có hơi thay đổi chút song vẫn có thể miễn cưỡng đỡ lưng ghế đứng tiếp chuyện phiếm cùng bạn bè xung quanh. Khi có người đưa thuốc lá sang hắn vẫn còn nhớ rõ phải xua tay từ chối. Ánh mắt thường xuyên liếc nhìn về phía Thẩm Mặc, đến khi thấy trên mặt đối phương vẫn luôn là vẻ lạnh nhạt và chết lặng, lúc này Lục Thừa Vũ nhịn không được mà nở nụ cười chua chát.
Tâm trạng vốn đang hưng phấn và vui mừng của hắn lại một lần nữa rơi xuống đáy vực, chẳng biết là tác dụng của cồn hay là nhận ra được sự thật phũ phàng đây nữa. Hắn cười nói với bạn bè thêm vài câu, thấy có người có con nhỏ nói muốn ra về thế nên hắn cũng không kéo dài nữa mà trực tiếp gọi phục vụ ra thanh toán. Bàn ăn vốn sạch sẽ bây giờ đã bày bừa đủ thứ, những người khác cũng không sốt ruột rời đi mà vẫn tiếp tục tụ họp lại cùng trò chuyện. Hắn chỉ mới quay qua bắt tay một người bạn thôi mà đã không thấy hai cha con vốn đang ngồi ở đó đâu nữa.
Thẩm Mặc dẫn Thẩm Trạch Hiên ra đứng ngoài cửa.
Dường như không khí trong lành đã trở thành một thứ xa xỉ, chỉ cần ngửi thấy mùi thức ăn, thuốc lá và mùi rượu vang thì tiến cậu không tài nào bước vào nổi một bước. Vậy nên cậu chỉ lặng lẽ đứng một góc chờ cho đến khi mọi người đều lần lượt đi ra hết mới đi theo phía sau. Nhìn dáng vẻ say xỉn của Lục Thừa Vũ, Thẩm Mặc suy tư một chốc rồi vội vàng tiến lên trước dò hỏi tài xế.
Lục Thừa Vũ trông theo bóng dáng cậu nắm tay Thẩm Trạch Hiên vội vàng rời đi, ý cười trên mặt đã không có cách nào giữ nổi nữa. Thế nhưng vào lúc này đây, vài người bạn vốn đang tủm tỉm nói cười cùng hắn nháy mắt đều lặng im, kế đó không biết là ai mở lời trước.
"Tổng giám đốc Lục, vợ cậu... Tính cách của cậu ấy hơi lạnh nhạt thì phải."
Người nọ vỗ vai hắn, bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm nên mặc sức tự nhiên không cần phải băn khoăn khi nói chuyện, "Chuyện này không tốt lắm đâu, chẳng giống với cậu đường đường là tổng giám Lục gì cả."
"Không phải cậu sợ vợ đó chứ giám đốc Lục?"
Cả đám người cười ồ lên, thế nhưng Lục Thừa Vũ cũng chỉ vẫy tay rồi nói do Thẩm Mặc sợ người lạ thôi. Lúc đi đến cửa làng du lịch hắn mới nhìn thấy Thẩm Mặc đang nắm tay Thẩm Trạch Hiên đứng chờ ở đó. Nhìn thấy bọn họ đi tới, chân hắn không nhúc nhích mà cứ tiếp tục đứng tại chỗ xa xa đằng kia.
Lúc này tài xế cũng vội vàng chạy đến.
Giờ phút tan cuộc nên đương nhiên cần phải chào hỏi một phen. Lục Thừa Vũ muốn kêu Thẩm Mặc lại đây nhưng cậu còn cách bọn họ bốn năm mét, trông ánh mắt Thẩm Mặc dĩ nhiên là không muốn chủ động bước tới gần. Thẩm Trạch Hiên thì lại càng không thân với bọn họ, cậu nhóc nắm chặt tay ba mình, chỉ muốn nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi.
Đến khi từng người rời đi hết, Lục Thừa Vũ mới một mình bước đến.
Mùi rượu trên người có hơi nồng, mặc dù hắn không hút thuốc nhưng vẫn dính phải mùi thuốc lá từ người khác, Thẩm Mặc vô thức lùi ra xa vài bước. Thiếu niên có lẽ đã phát hiện ra bầu không khí thay đổi, cậu nhóc vô cùng cẩn thận đứng một bên dõi theo. Tài xế thì lại không quan tâm lắm,vừa bước tới xe xong anh ta gấp chiếc xe điện của mình cất vào ghế sau, sau đó cầm chìa khóa của Lục Thừa Vũ đi vào ghế lái.
Hiếm khi, người đàn ông này phải ngồi ở phía sau.
Bước chân của hắn hơi nặng nề, thậm chí lúc bước lên xe còn khẽ lung lay, nếu không có Thẩm Mặc đỡ thì xém chút đã ngã trên chỗ ngồi. Rượu có tác dụng khá chậm, mới đầu hắn uống nhiều rượu vang trắng rồi sau đó lại uống thêm vài ly rượu vang đỏ, tuy rằng ban nãy còn có thể miễn cưỡng duy trì ý thức, nhưng sau khi lên xe hắn nhanh chóng bị men say xâm nhập toàn thân, nên đành nhắm mắt dựa vào ghế sau không nói lời nào.
Thật sự khác hoàn toàn với điệu bộ đĩnh đạc khi nói chuyện lúc nãy.
Thẩm Mặc lo lắng nhìn hắn một cái, sau khi phẫu thuật thật sự là không nên uống nhiều rượu như vậy; nhưng mà cậu đã nhắc nhở rồi, vì thế cũng không muốn nghĩ nhiều nữa mà cúi đầu lướt xem tin nhắn trong điện thoại. Thời điểm đến đây còn có thể tán gẫu vài câu vậy mà trên đường trở về ba người lại vô cùng im lặng, Lục Thừa Vũ gục đầu chợp mắt một lát, có lẽ vì men say mà toát mồ cả hôi nên hắn đưa tay toang cửa sổ mở ra cho gió thổi vào.
Thẩm Mặc vì lạnh mà hắt hơi nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục khép hờ mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, tài xế thu tiền xong cũng lái xe điện về, mà Lục Thừa Vũ vẫn luôn dựa vào tường bãi đậu xe, bị cọ cho bụi bặm đầy người cũng không phát hiện. Bấy giờ bước chân hắn còn loạng choạng hơn cả trước đó, Thẩm Trạch Hiên nhịn không được bèn đi lên đỡ, Thẩm Mặc thấy thế cũng bước nhanh đến muốn dìu cánh tay hắn, nhưng vào lúc này, người đàn ông ấy lại đẩy tay cậu ra, sau đó dựa vào tường thở dốc một hồi mới tiếp tục tự đi vào nhà một mình.
Thiếu niên bên cạnh suốt sắng nhìn Thẩm Mặc cứng đờ tại chỗ, không dám nói lời nào.
"... Vào nhà đi, cầm chìa khóa mà đi mở cửa." Tâm trạng cậu thoáng phức tạp, không thể nói ra cảm giác này là gì, lạnh lẽo tựa như bị lọt gió vậy. Thẩm Trạch Hiên vội vàng chạy lên phía trước mở cửa, mà Lục Thừa Vũ chỉ có thể đỡ vách tường lết vào.
Thẩm Mặc nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế đổi giày rồi từ từ đóng cửa lại.
Thiếu niên đã chạy đi lấy áo ngủ của mình mà tắm rửa, trong thoáng chốc tại phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ. Cậu tự mình thay giày, sau lại thấy người nọ vẫn cứ cúi đầu ngồi trên băng ghế, thế nên định ngồi xổm xuống giúp hắn đổi giày. Vào thời điểm này, chất giọng khàn khàn vì cơn say của Lục Thừa Vũ cất lên:
"Thẩm Mặc, em không yêu tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng điểm là ở chương sau, giữa hai người đã có mâu thuẫn → tra công khóc rống.