Thẩm Trạch Hiên đói bụng vô cùng, một vỉ bánh bao nhỏ đã bị cậu ta ăn sạch sẽ một cách ngấu nghiến. Thấy Thẩm Mặc đi ra, động tác của cậu ta đột nhiên ngừng lại, sau đó dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nâng ly nước bên cạnh lên uống.
Thẩm Mặc đi tới bên cạnh cậu ta, đặt chùm chìa khóa trên bàn.
"Cái này cho cậu, nhỏ là chìa khóa phòng, lớn là chìa khóa cửa chính. Còn tấm thẻ này thì dùng để quét cửa chung cư dưới lầu, chỉ cần quét một cái như bình thường là cửa sẽ tự động mở." Thẩm Mặc cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu đối phương: "Ăn từ từ thôi, nếu không đủ thì nói, tôi sẽ làm cho cậu thứ khác."
Thiếu niên cúi đầu cắn ly pha lê "ừ" một tiếng. Bởi vì cảm giác đói khát trong bụng tan đi một ít nên tinh thần cũng được thả lỏng rất nhiều. Cậu ta lại xem xét Thẩm Mặc, giống như muốn phân biệt xem đối phương có phải là người tốt hay không? Nhưng vấn đề này thật sự là quá khó, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta không thể nào tìm ra được câu trả lời. Bụng lại kêu lên một tiếng, cậu ta lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ không cần thiết đi, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Sức ăn của Thẩm Trạch Hiên rất lớn, thời điểm lúc cha cậu ta còn sống, cậu ta có thể ăn hai chén cơm lớn. Hai lồng mười sáu cái bánh bao nhỏ cũng chỉ là lót dạ mà thôi. Sau khi uống xong một bát lớn đậu hũ hoa, cậu ta lại giơ tay cầm một cái bánh bao chuẩn bị nhét vào trong miệng. Lúc này, Lục Thừa Vũ xách cặp tài liệu đi ra, hắn đang đổi giày ở cửa thì nhìn thấy người yêu mà mình tâm tâm niệm niệm lại ngồi đối diện với thằng nhóc con kia, giấm trong bụng người đàn ông ấy gần như tràn thẳng ra ngoài, hắn giả vờ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới thành công khiến Thẩm Mặc quay đầu nhìn sang.
"Tôi đi đây." Lục Thừa Vũ mặc âu phục màu xanh đậm thật sự vô cùng thích hợp, hoàn toàn có thể kích phát ra sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành. Nếu là trước đây có lẽ Thẩm Mặc sẽ tiến lên ôm hắn một cái, kế đó sẽ trao thêm một nụ hôn nồng nhiệt chào tạm biệt, nhưng mà bây giờ cậu chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, nếu không phải còn cố kỵ Thẩm Trạch Hiên ở đây, chỉ sợ một nụ cười miễn cưỡng cũng sẽ không có.
"Ừ, làm việc chăm chỉ, đi đường cẩn thận." Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng lên, đi tiễn đối phương. Song trong lòng cả hai đều biết, chẳng qua là đang diễn. Thẩm Mặc đưa lưng về phía đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng phai nhạt. Lục Thừa Vũ nhìn chăm chú vào hai tròng mắt tĩnh lặng như giếng cổ không hề gợn sóng kia, hắn thậm chí muốn hung hăng lay động bả vai của đối phương. Cuối cùng do chột dạ và áy náy, hắn chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, giơ tay khẽ vuốt gương mặt Thẩm Mặc một chút.
"Tự chăm sóc bản thân mình, chờ tôi trở về." Ngón cái xẹt qua khóe môi cậu, hắn hơi ngừng lại, đè xuống dục vọng muốn hôn môi. Hắn buông tay xuống, tay len lén xoa vào nhau trong giây lát. Người đàn ông ấy lại mỉm cười, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Trong phút chốc cánh cửa đóng lại, cánh tay đã buông xuống lại nâng lên. Ngón cái ấn lên môi của mình, giống như là hôn gián tiếp. Nghĩ đến quá khứ Thẩm Mặc mang lòng đơn thuần mà yêu hắn sâu sắc, Lục Thừa Vũ khàn khàn thở dài một hơi, chậm rãi che kín đôi mắt.
Trong phòng, Thẩm Trạch Hiên vẫn luôn cầm bánh bao, nhìn thấy Thẩm Mặc xoay người mới cắn xuống một miếng. Bánh bao của cửa hàng ăn sáng ở tiểu khu da mỏng nhân lại nhiều, chỉ cần cắn một cái là có thể cắn trúng nhân. Nhưng khi đầu lưỡi chạm phải một chút vị cay, thiếu niên đột nhiên thả bánh bao ra, miếng bánh đã cắn trong miệng cũng bị nhổ ra trong chén.
Lông mày của Thẩm Mặc lập tức nhíu lại.
Cậu bước nhanh đi đến bên cạnh đối phương, đưa ly nước qua, một bên nhẹ giọng dò hỏi xem xảy ra chuyện gì. Thẩm Trạch Hiên còn đang dốc sức thè lưỡi, thấy nước trắng thì gần như ngay lập tức tiếp nhận, hớp mấy ngụm đi xuống mới xem như sống trở lại.
"Làm sao vậy? Bên trong bánh bao hỏng rồi à?" Lông mày nhíu chặt, cậu cũng không chút nào để ý cầm lấy cái bánh bao bị ném ở một bên lên cẩn thận kiểm tra. Đó chỉ là một cái bánh bao đậu hũ bình thường, đặt ở phía dưới mũi ngửi một cái, cũng là hương vị bánh bao đậu hũ bình thường, không có dấu hiệu bị hư. Thẩm Mặc quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ gương mặt đã đỏ lên kia, ánh mắt cậu tràn đầy vẻ lo lắng.
Trong mắt của Thẩm Trạch Hiên đã có nước mắt.
Cậu ta lại ôm ly nước nhấp mấy ngụm, hiếm thấy để lộ vài phần đáng thương, vẻ mặt đau khổ thấp giọng giải thích: "Không...Không phải...Trong đó có ớt cay... Cay một chút tôi cũng không thể ăn...Thật sự là một chút cũng không được..."
Thẩm Trạch Hiên cũng biết mình như vậy thật sự rất kì lạ, nên cậu ta cũng dần dần im lặng.
"Ồ..." Thẩm Mặc thật sự có chút kinh ngạc. Cậu cúi đầu nhìn cái bánh bao kia, ngoại trừ có tý hành tỏi còn có thêm một chút ớt băm màu đỏ. Không chỉ là bánh bao, trên những cái bánh còn lại cũng đều quét tương ớt, chỉ sợ là không có cách nào tiếp tục ăn nữa.
"Bởi vì tới muộn, chủ quán nói chỉ còn lại bánh bao đậu hũ, ba cái còn lại cũng đều là nhân này..." Đứa nhỏ trước mặt hơi cúi đầu xuống, dường như sợ bị chán ghét. Thẩm Mặc mỉm cười, lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Vừa vặn cũng đến buổi trưa, để tôi làm cái khác cho cậu ăn."
"Có món nào cậu muốn ăn không?"
Một đôi mắt chậm rãi ngước lên, bởi vì mới bị sặc ra nước mắt nên vẫn còn hơi ướt át. Thẩm Trạch Hiên chớp chớp mắt, vừa mờ mịt lại có chút lo lắng nhìn về phía đối phương. Bàn tay đặt trên đầu gối hơi nắm lại, cúi đầu xuống nỉ non nói:
"Cơm chiên trứng... Tôi muốn ăn cơm chiên trứng."
Yêu cầu đơn giản như vậy đương nhiên sẽ không bị từ chối, Thẩm Mặc nhẹ nhàng đáp ứng, thu dọn đồ vật trên bàn, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp. Thẩm Trạch Hiên ở bên bàn còn đang bưng ly sữa đậu nành lên uống một cách chậm rãi. Thỉnh thoảng cậu ta cũng sẽ quay đầu liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mang tạp dề mà thôi.
Âm thanh xào qua xào lại không ngừng vang lên bên tai, mùi thơm của thức ăn cũng dần dần tràn ngập trong không khí. Mũi của Thẩm Trạch Hiên nhẹ nhàng giật giật, dường như cảm thấy hương vị này có chút quen thuộc. Ly sữa đậu nành trong tay đã bị uống sạch sẽ, cậu ta lại cẩn thận cầm chùm chìa khóa lên xem kỹ. Chỉ cần lắc nhẹ, chìa khóa sẽ va chạm với nhau phát ra những tiếng vang thanh thúy.
Khi Thẩm Mặc bưng một chén lớn cơm chiên trứng từ trong phòng bếp đi ra, Thẩm Trạch Hiên vẫn còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm chùm chìa khóa kia một cách say sưa. Lúc chén cơm được đặt ở trước mặt cùng với một đôi đũa sạch sẽ cậu ta mới đột nhiên phản ứng lại, nắm chìa khóa ở trong tay giống như có tật giật mình.
Thẩm Mặc với tay cởi nút thắt trên eo, trong lòng hoàn toàn không để ý đến hành động của đứa nhỏ. Cậu mỉm cười dịu dàng nói: "Nhanh ăn đi, không có ớt cay đâu."
Cơm chiên trứng không phải là màu vàng óng, ngược lại bởi vì bỏ thêm nước tương nên mỗi hạt gạo đều được bao phủ một lớp màu nâu. Giăm bông được cắt nhuyễn thành hạt lựu giúp tăng thêm màu sắc, càng trở thành mỹ vị mê người. Đứa nhỏ hơi sửng sốt, cậu ta không nghĩ tới Thẩm Mặc sẽ nấu như vậy, người ngừng lại một lát rồi mới cầm đũa lên.
Thẩm Trạch Hiên bưng chén, cầm đũa đẩy một miếng vào trong miệng. Thậm chí không cần nhai kỹ... Ký ức bị vùi lấp đã được hương vị quen thuộc đánh thức. Đứa nhỏ chậm rãi dùng lưỡi cảm nhận mùi vị của từng hạt gạo, nếu không cố gắng kiềm chế cảm xúc, chỉ sợ cậu ta sẽ rơi nước mắt ngay lập tức.
Chính là hương vị này... Hương vị mà cha nấu...
"Tôi bỏ thêm một muỗng dầu, một muỗng nước tương, nếm thử một chút...nên cũng không có cho thêm muối." Thẩm Mặc ngồi xuống một bên nhìn đối phương, lại thấy đứa nhỏ kia vẫn ôm chén không nhúc nhích, không khỏi lo lắng có phải là không hợp khẩu vị hay không. Nhưng mà giây tiếp theo, cậu ta lại đột nhiên ăn ngấu nghiến như muốn nuốt luôn cả cái chén.
"Này... Chậm một chút, trong chảo vẫn còn... Tôi đi rót cho cháu chén nước, đừng để bị nghẹn." Bộ dạng cậu ta như vậy cũng làm Thẩm Mặc sửng sốt trong chốc lát, nhưng thấy đối phương cổ vũ như thế, tâm tình của cậu không nhịn được cũng tốt lên rất nhiều. Cậu chỉ vừa đi vào phòng bếp rót chén nước ấm ra tới thì một tô cơm lớn cũng đã bị ăn hết một nửa. Vậy mà Thẩm Trạch Hiên cũng không có chiều hướng dừng lại, mãi cho đến lúc một hạt gạo cũng không còn dư thì cậu ta mới cầm ly nước lên uống.
Đôi mắt cậu ta nhắm lại, mạnh mẽ đè xuống nỗi xúc động muốn khóc trong lòng, sau đó mới miễn cưỡng mở mắt ra. Từ đầu đến cuối người đàn ông trẻ tuổi trước mặt vẫn luôn dịu dàng ân cần nhìn đứa nhỏ, chưa từng có chút lạnh nhạt nào. Bởi vì tầm mắt có chút mơ hồ, thậm chí cậu ta còn thấy hình dáng của cha mình cùng người đối diện chồng chéo lên nhau.
Thấy thiếu niên trước mặt rơi nước mắt, Thẩm Mặc có chút hoảng sợ.
Cả người vừa mới ngồi xuống lại đứng lên ngay lập tức, cậu vội vàng rút hai tờ giấy ngồi xổm xuống trước mặt đối phương. Thẩm Trạch Hiên cúi đầu im lặng rơi nước mắt, dù sao cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mười ba tuổi, cho dù có giả vờ kiên cường như thế nào đi nữa thì nội tâm cũng vẫn yếu ớt. Sau khi cha mất, lại bị đá tới đá lui như quả bóng cao su, thậm chí cậu ta còn không có cơ hội đau buồn...
"Làm sao vậy? Tôi chiên không ăn được sao? Nếu không thích thì buổi tối sẽ dẫn cháu đi ăn cơm tiệm..." Rõ ràng đứa nhỏ trước mặt khóc đến vô cùng yên tĩnh, nhưng Thẩm Mặc lại cảm thấy còn khó giải quyết hơn so với gào khóc om sòm. Trong lòng cậu vẫn luôn lặng yên như giếng cổ không gợn sóng, hiếm thấy nổi lên một tia rung động. Cậu mờ mịt lại không biết làm sao nhìn đối phương, cũng không biết nên an ủi như thế nào cho phải, cuối cùng chỉ có thể dùng đôi tay bao bọc lấy tay của Thẩm Trạch Hiên, muốn truyền lại cho đứa nhỏ một chút ấm áp.
"Đừng khóc... Tôi sẽ không đuổi cháu đi, chú Lục cũng sẽ không... Cháu không cần lo lắng... Thật đấy..."
"Không phải..." Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Trạch Hiên mới khàn khàn mở miệng, cậu ta nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt vẫn còn mang theo nước cứ như vậy nhìn Thẩm Mặc không chớp.
"Chú làm cơm chiên trứng... Rất giống cha của tôi làm... Một muỗng dầu, một muỗng nước tương... Không cho thêm muối..." Nói xong lời cuối cùng, giọng cậu ta đã không kiềm được mà mang theo tiếng nấc nghẹn ngào, Thẩm Trạch Hiên quẹt quẹt khóe mắt, một tờ giấy lại được đưa tới trước mặt.
Nghe được một chữ "cha", ngay cả Thẩm Mặc cũng lặng im trong chốc lát.
(*Tiếng Trung "cha" là "爸爸 - baba" nên ban đầu raw ghi là hai chữ, để phù hợp mình sửa lại là một nha.)
"Ngoan, đừng khóc." Ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ nhưng lại mang theo một chút ý tứ than thở. Cậu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt thiếu niên, rồi từ từ ôm cậu ta vào trong lòng ngực, dịu dàng vỗ nhè nhẹ sống lưng cậu ta.
Nhưng mà vỗ về như vậy cũng không làm tiếng khóc kia nhỏ đi, ngược lại giống như tìm được con đường phát tiết, càng tuôn trào mãnh liệt. Thẩm Trạch Hiên cắn chặt môi nhưng lại không có cách nào khống chế tiếng nghẹn ngào trong cổ họng. Cái ôm ấm áp của đối phương giống hệt như cha của cậu ta vậy. Thẩm Trạch Hiên thật sự khóc rất dữ dội, thậm chí đã bắt đầu nấc lên. Mà từ đầu đến cuối, Thẩm Mặc cũng chưa từng buông ra, vẫn luôn ôm chặt đứa nhỏ trong lòng ngực.
"Cha ơi..." Thiếu niên không tiếng động há miệng thở dốc, dùng sức vùi đầu vào cổ Thẩm Mặc.