Vô Ái Thừa Hoan

Chương 27



Tình lại từ trong cơn hôn mê, cậu tưởng rằng bản thân đã đến một thế giới khác.

Cơ thể cậu nhẹ bẫng, nhẹ đến mức giống như không có trọng lượng, cứ như đang trôi nổi trên mặt nước. Tất cả những cảm giác đau đớn và lạnh thấu xương trước kia dường như biến mất. Cậu bây giờ đã không cảm giác được những đau khổ, thậm chí còn nhận thấy những làn ấm áp vây quanh mình. Khung cảnh trắng muốt xuất hiện trong tầm mắt, cậu đang toan nở nụ cười như được giải thoát thì lại thấy mấy y tá bắt đầu tụ lại đây.

Cậu chưa chết.

Cậu vẫn còn sống.

Tâm tình giống như rơi xuống đáy vực, cơ thể vốn dĩ nhẹ nhõm của cậu thoáng chốc trở nên nặng nề, các khớp ngón tay khó mà cử động được. Hành động tự sát đã là sự phản kháng lớn nhất mà cậu có thể làm được. Không thể di chuyển, cậu gần như cam chịu để cho các y tá kiểm tra cơ thể mình xong rồi đẩy về phòng bệnh.

Cạnh giường vẫn luôn lắc lư chuyển động làm đầu óc cậu choáng váng. Thẩm Mặc rất muốn nói với mấy cô y tá rằng đẩy chậm lại một chút, nhưng trông thấy bước chân vội vàng của họ, cậu không tài nào mở miệng nổi, chỉ đành nhắm mắt lại cố gắng quên đi cảm giác buồn nôn.

Khi cảm thấy giường bệnh cuối cùng cũng chịu dừng lại, cậu mở mắt ra nhìn lần nữa.

Cậu bị đưa về phòng bệnh, bên tai đúng là giọng nói trầm thấp của Lục Thừa Vũ. Thẩm Mặc không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hắn, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn vào bức tường trắng phía trước. Hộ lý đã chuyển cậu đến một cái giường bệnh khác sạch sẽ hơn, trên người đắp một cái chăn, Thẩm Mặc không thèm dịch chuyển dù chỉ một chút.

Biểu cảm của cậu bây giờ chết lặng.

Cả phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ ở bên cạnh khiến cậu dễ dàng biết được hiện tại Lục Thừa Vũ đang ngồi kế bên, cậu đoán đối phương sẽ hành động giống như trước đây—— giống như một tình thánh mà ôm lấy cậu khóc lóc, sau đó thay đổi thành tính cách độc đoán, buông lời cay nghiệt mà uy hiếp cậu. Nhưng mà Lục Thừa Vũ tới giờ vẫn không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi kế bên giường, hắn cũng không dám thở mạnh, giống như là sợ làm phiền đến cậu nghỉ ngơi.

Cho đến khi Thẩm Mặc cảm giác cánh tay trái được nhẹ nhàng nhét vào chăn, cậu quay đầu lại đối diện với hắn.

Gương mặt phờ phạc của người đàn ông ấy hiện ra trước mặt, tiều tụy đến mức cứ như mấy giây sau sẽ ngất đi mất. Hốc mắt thâm đen, trong đôi mắt vẫn còn hiện rõ tơ máu. Đôi môi vì thiếu nước mà trở nên khô khan, râu trên cằm hắn cũng nhiều ngày chưa cạo. Đầu tóc rối tung, có mấy sợi tóc ướt còn dính trên má, hắn chật vật giống như vừa bị người khác hắt nước vào.

Nghe thấy trên giường có tiếng động, Lục Thừa Vũ hơi mở miệng kinh ngạc, nhưng lại chưa từng phát ra âm thanh. Trong mắt hắn tràn ngập thống khổ, trong lòng nhanh chóng nổi lên tự trách, cả áy náy và một tia phức tạp. Góc chăn được cẩn thận dém vào bên trong, hắn muốn chạm vào gò má cậu chút thôi, nhưng cuối cùng cũng không dám vươn tay ra. Hắn thu lại hai tay của mình, rất quy củ mà đặt trên đầu gối.

Hắn không dám làm bất kỳ hành động nào.

Nhưng dù hắn có như vậy, cũng khiến cậu lộ ra một nụ cười khổ. Khi không thấy Lục Thừa Vũ, cậu có thể tự thôi miên bản thân quên đi hết mọi chuyện, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, những ký ức kia lại bắt đầu hiện lên như một đoạn phim trong đầu.

Cậu không đời nào quên được.

Cho dù là những lời nói tổn thương trong lòng hay những vết thương bên ngoài, thậm chí là khuôn mặt của ba mẹ cậu lúc qua đời. Tất cả, cậu đều không thể quên.

Nếu như lúc nãy thật sự chết đi thì đúng là một loại giải thoát. Nhưng mà cậu cũng quá ngây thơ rồi, đến nỗi dù có muốn chết cũng không thể chết ngay được.

Dù cậu có từ chối trị liệu thì sao? Lục Thừa Vũ hắn vẫn luôn có cách.

Ở trước mặt một người đàn ông vừa có điều kiện vừa có quyền lực trong tay, cậu chỉ là một con rối không hơn không kém.

Trong miệng khẽ buông tiếng thở dài, mi mắt khẽ rũ xuống, cậu không muốn nhìn thấy hắn. Cậu toan định nói gì đó, nhưng lại không nhớ rõ. Cơ thể vì mất nhiều máu nên rất yếu ớt, lúc nãy còn hơi tỉnh táo được một chút, bây giờ cơ thể cậu bắt đầu cảm nhận được mệt mỏi bao trùm. Cậu im lặng nhắm mắt lại không thèm nhìn đến Lục Thừa Vũ nữa.

Lục Thừa Vũ vẫn ngồi ở bên cạnh như cũ.

Vẻ mặt của hắn cứng ngắc, giống như bị đóng băng, một hồi lâu sau cũng không có gì thay đổi. Ngón tay đặt trên đầu gối khẽ run rẩy, hai chân hoàn toàn tê dại. Bên tai không ngừng vang lại tiếng thở dài. Hắn cũng thấy được ánh mắt cố tình tránh né của cậu——

Thẩm Mặc, không còn muốn sống tiếp nữa.

So với bất kì ai khác hắn hiểu rõ, Thẩm Mặc trở thành bây giờ chính là bởi vì những chuyện đã xảy ra, mọi chuyện đều liên quan đến hắn, hắn không thể nào chối cãi. Hắn là người cầm đao, là tội phạm giết người, là người đã khiến cho cha mẹ Thẩm Mặc nhồi máu cơ tim mà chết...và đồng thời cũng bởi vì hắn, mà hại Thẩm Mặc đến lần cuối nhìn mặt ba cũng không được.

Lục Thừa Vũ không thể nào ngụy biện cho bản thân.

Thậm chí lúc trước hắn còn cho rằng chỉ cần đưa một khoản tiền là có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, có thể đem Thẩm Mặc trả lại cho hắn.......Tuy nhiên sự việc trước mắt đã giáng mặt hắn một bạt tay.

Thẩm Mặc đã không còn muốn sống nữa.

Mọi thứ của cậu đều bị hắn phá hủy.

Đầu óc trống rỗng, hắn thậm chí còn mơ được quay về quá khứ để ngăn chặn những sai lầm của bản thân, nhưng thực sự ngay cả đứng dậy hắn cũng không thể làm được. Ngồi quá lâu khiến cơ thể hắn bắt đầu tê dại, đúng thật là lâu lắm rồi hắn chưa được nghỉ ngơi, cả tầm mắt cũng bắt đầu đen kịt.

Không...

Không được...

Cho dù Thẩm Mặc hận hắn cũng được, hay cả đời này hắn cũng không có cơ hội có được tình cảm của cậu cũng được.

Hắn sẽ không bao giờ buông tay!

Tiếng thở hổn hển phát ra từ cổ họng, Lục Thừa Vũ loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng không kiểm soát được cơ thể mà ngã thẳng ra sau. Đầunão bị choáng váng mà chấn động, hắn cố gắng muốn nhìn thấy Thẩm Mặc thêm vài lần nữa, nhưng cơ thể đã đến giới hạn có thể chống đỡ được. Nói gì thì sức chịu đựng của hắn đã cạn kiệt, về mặt tinh thần hắn đã căng thẳng quá lâu, không thể nào tiếp tục như vậy được nữa——

Đầu hắn bắt đầu trĩu nặng.

Rèm cửa trong phòng không đóng, tia nắng đầu tiên xuyên qua tấm kính rơi lên trên khuôn mặt của Thẩm Mặc, khiến cậu từ từ tỉnh dậy. Cậu đã ngủ quá lâu, không chỉ không xua tan đi cảm giác mệt mỏi, ngược lại càng cảm thấy chóng mặt nhức đầu, thậm chí ý thức còn có chút mờ mịt. Cậu cố gắng hết sức để tỉnh táo lại một chút, sau đó đưa tay chạm vào nút bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nhấn vào nút tam giác chỉ lên trên.

Chiếc giường từ từ được gấp lại, nâng cậu ngồi dậy. Máu dồn xuống dưới, đầu óc quay cuồng rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút. Thẩm Mặc muốn chỉnh chăn bông lại một để cảm thấy thoải mái hơn, nhưng mà vào lúc này, cậu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình nằm trên nền đất.

Đôi mắt cậu khẽ chớp, Thẩm Mặc dường như rất kinh ngạc, môi cậu hé mở ra một chút. Nhưng cậu nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, giống như chưa từng phát hiện ra hắn, đoạn cúi đầu chỉnh lại chăn trên người mình. Cho đến khi bên cổ tay bị cắt đến máu chảy đầm đìa lúc trước lộ ra ngoài, cậu mới sững sờ dừng mọi động tác, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đã đóng vảy.

Nếu cậu lại bóc ra những lớp vảy đó một lần nữa....cậu có thể chết không?

Cậu biết điều đó là không thể, nhưng móng tay đã để ở trên vết sẹo cũ, hơi dùng sức một chút cạy vết thương ra. Nhìn máu từ trên cổ tay trào ra, nỗi áp lực trong lòng tan biến không thể giải thích, nhưng giây tiếp theo, một tiếng gầm giận dữ vang lên ở bên tai, cổ tay cậu cũng bị kéo ra ——

Lục Thừa Vũ chưa từng nghĩ tới thế mà vừa mới mở mắt ra, hắn lại thấy Thẩm Mặc tự sát lần nữa.

Hắn tức tốc đứng dậy từ trên mặt đất, không chút do dự bắt lấy tay đối phương. Lồng ngực không ngừng phập phồng, hắn mở to mắt hoảng hốt nhìn cậu.

"Không được...Thẩm Mặc!..." Giọng nói của hắn run rẩy liên tục, hắn vụng về cầm lấy tay cậu kiểm tra, thấy vết thương vừa mới đóng vảy của cậu chỉ mới bị lột ra một chút máu, tâm tình đang treo cao của hắn rốt cuộc cũng được thả lỏng. Nước mắt hắn phút chốc trào ra, hắn nắm chặt bàn tay của Thẩm Mặc giống như vừa sống sót sau tai nạn rồi từ từ quỳ xuống.

Cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào, nhưng hắn lại không nói ra được một câu, chỉ có thể nắm chặt lấy cổ tay của đối phương, đặt lên trên trán như đang cầu nguyện. Tâm tình khó có thể bình tĩnh lại, Lục Thừa Vũ thở dốc một tiếng, sau đó hắn hôn lên bàn tay của Thẩm Mặc tràn đầy thành kính và khẩn cầu.

"Đừng mà... Tôi xin em... Ngàn vạn lần xin em đừng xảy ra chuyện..." Giọng nói của hắn mang theo tiếng nức nở, như thể hắn đã mất đi lòng tự tôn, cứ khư khư nắm lấy tay trái không ngừng chảy máu của Thẩm Mặc, lặp lại từng tiếng rồi từng tiếng. Nỗi kinh hãi trong lòng hắn dường như đã tìm được cách để trút bỏ, hắn không tài nào kiềm chế cảm xúc được nữa, chỉ có thể hôn lên bàn tay sớm đã dính đầy nước mắt của mình.

Ngược lại, vẻ mặt của Thẩm Mặc luôn hờ hững.

Ngoại trừ lúc đầu cậu có chút giật mình bởi tiếng gầm của hắn, mọi thứ lúc sau đối với cậu giống như đang xem diễn kịch. Trái tim cậu bây giờ như một vũng nước lắng đọng, cho dù đối phương có làm thế nào, lòng cậu đều không có một tia gợn sóng. Như một người mất đi mọi cảm xúc, không còn cảm giác được buồn bã hay vui sướng.

Cậu cứ như vậy lặng lẽ quan sát, đôi mắt hơi cụp xuống.

Cho dù Lục Thừa Vũ sợ hãi đến mức nào, hắn cũng có khoảnh khắc bình tĩnh lại. Có lẽ hắn nhận thấy được sự im lặng từ đầu đến cuối của người bên kia, cũng chầm chậm ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của Thẩm Mặc, những cảm xúc kích động và sợ hãi của hắn bỗng biến mất không còn một chút, giống như vừa bị tạt một chậu nước, cả người hắn tràn đầy lạnh lẽo.

Nhưng hắn đã không còn tư cách gì để chất vấn Thẩm Mặc, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, gần như lấy lòng cậu mà hỏi thăm tình huống sức khỏe. Thẩm Mặc tựa như không có tâm trạng để ý đến hắn, nhiều lắm chỉ thỉnh thoảng đáp lại một tiếng "Ừm". Lục Thừa Vũ thấy thế cũng không tức giận, hắn có vẻ đã chấp nhận việc địa vị thay đổi trong mối quan hệ này, không hề có một câu oán trách.

Sau khi hắn vội vàng mua cháo trắng từ nhà ăn trở về thì đã thấy nhiều bác sĩ đang đứng ở trong phòng bệnh. Lúc này Thẩm Mặc đang bị các bác sĩ quay quanh, trên mặt cậu đều là ý cười ôn hòa, ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi, hoàn toàn không giống người có khuynh hướng tự sát. Trên mặt đã có chút hồng hào, nhưng bởi vì cậu bị suy dinh dưỡng trước đó nên vẫn gầy một cách lạ thường. Nhưng mà Thẩm Mặc như vậy lại khơi dậy lòng yêu thương của Lục Thừa Vũ, hắn biết đối phương sẽ không lộ ra biểu cảm như thế ở trước mặt mình, vì vậy hắn cũng không đi lên quấy rầy, mà nhẹ nhàng đem hộp cơm đặt trên đầu tủ ngay mép giường, lặng lẽ đứng ở một bên.

Quả nhiên, sau khi bác sĩ rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Mặc gần như biến mất không còn tăm hơi.

Cậu khẽ liếc nhìn người đàn ông, sau đó rũ mắt nhìn xuống dưới, dựa vào giường không nhúc nhích. Chiếc bàn nhỏ được dọn ra trước mặt, trên bàn là cháo trắng nóng hổi đã được mở ra. Lục Thừa Vũ đưa qua một chiếc thìa, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

"Em ăn nhiều một chút....Được không?"

Thẩm Mặc không hề đáp lại, nhưng cậu cầm thìa từ từ múc cháo rồi bắt đầu ăn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv